Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:34:02
Lượt xem: 193
Đường Kiến Quân và Lâm Vũ là bạn đá bóng của Kỷ Nguyên Sâm, dĩ nhiên từng thấy tư thái giành bóng mạnh mẽ của Chiến Thần. Hôm qua họ không thấy Kỷ Nguyên Sâm dắt chó, hỏi ra mới biết hóa ra Chiến Thần đã về nhà chủ nhân thật sự. Một là muốn thăm Chiến Thần, hai là muốn làm quen với chủ nhân của Chiến Thần, cho nên họ không mời tự tới nhà Diệp Hoan.
Kỷ Nguyên Sâm lại mang thịt kho tới cho Chiến Thần, Chiến Thần vẫy đuôi vui vẻ ăn.
Diệp Hoan nhìn chỉ cảm thấy: Xem ra Chiến Thần mới là chân ái của nam thần họ Kỷ!
Trước giờ cơm, nam thần họ Kỷ đã bị Chiến Thần từ chối, sau giờ cơm cậu ấy còn tiếp tục mang đồ ngon tới lấy lòng Chiến Thần, đây không phải chân ái thì là gì?
Sau khi Chiến Thần ăn xong, tiếc nuối nói: “Chủ nhân, cơm nhà họ Kỷ ngon thật, tới đây không ăn được nữa.”
Nhà họ Kỷ có bảo mẫu, cả ngày nấu ăn đa dạng, đương nhiên ngon. Diệp Hoan nghĩ: Nếu không phải cô đã lập khế ước với Chiến Thần, bị Kỷ Nguyên Sâm quyến rũ nhiều năm, có thể Chiến Thần đã tạo phản rồi.
Kỷ Nguyên Sâm nhìn Chiến Thần ăn xong, sau đó mới giới thiệu bạn mới với Diệp Hoan: “Hoan Hoan, đây là bạn học của anh, Đường Kiến Quân và Lâm Vũ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỷ Nguyên Trân giới thiệu: “Đây là bạn tốt em mới quen, Đường Hân Duyệt.”
Mấy người lần lượt chào chị em Diệp Hoan.
Đường Kiến Quân là một cậu trai cao lớn khỏe khoắn, màu da khỏe mạnh, cười lên lộ ra hàm răng trắng bóc, trông có vẻ tính tình vô cùng ấm áp. Lâm Vũ hơi lùn hơn so với Đường Kiến Quân và Kỷ Nguyên Sâm, vẻ ngoài trắng trẻo, cậu ấy lại là một cậu chàng có hơi ngại ngùng, chào Diệp Hoan thế mà lại đỏ mặt, khiến Diệp Hoan nhìn thấy lại cảm thấy rất buồn cười, nhìn cậu ấy giống như chú thỏ thích e thẹn đáng yêu.
Cộng thêm Kỷ Nguyên Sâm thanh tú cao lãnh, ba người đi cùng nhau, mỗi người có nét nổi bật riêng, vô cùng hút mắt.
Đường Hân Duyệt là một cô gái đáng yêu mang theo lúm đồng tiền trên gương mặt bầu bĩnh, ánh mắt nhìn Diệp Hoan lại mang theo ý sùng bái, không biết cô ấy đã nghe được gì từ chỗ Kỷ Nguyên Trân mới nhìn Diệp Hoan như vậy. Thành tích học tập của cô ấy rất tốt, được phân tới lớp B cách vách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-117.html.]
Dù sao thì dáng vẻ của Đường Hân Duyệt là kiểu mà Diệp Hoan thích, hơi kawaii, siêu cấp đáng yêu.
Kỷ Nguyên Sâm và hai người bạn làm thân với Chiến Thần, ba cô gái chụm lại nói chuyện, nói vô cùng vui vẻ.
Diệp Hoan mỉm cười mời: “Hân Duyệt, sau này cậu và Trân Trân cùng tới tìm tớ chơi.”
Đường Hân Duyệt cười ha ha đồng ý.
Kỷ Nguyên Sâm nhắc nhở: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi học thôi.”
Sau khi Diệp Hoan khóa cổng, ba cô gái cùng đi đến trường, mà Kỷ Nguyên Sâm bọn họ đã vào cổng trường trung học phổ thông gần hơn.
Tâm tư của học sinh cấp hai khá đơn thuần, bình thường xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, rất nhanh sẽ làm hòa. Diệp Hoan và hai em trai sống cuộc sống cấp hai không có người lớn giám sát quản thúc, may mà Diệp Hoan tự kỷ luật, có cô đốc thúc hai em trai, sẽ không để hai em trai đi lệch đường.
Bởi vì Lâm Nghi Song cực kỳ coi trọng ba đứa trẻ, cộng thêm Kỷ Nguyên Trân không cố ý che giấu, sau đó bạn học cùng lớp đều biết chủ nhiệm lớp và ba đứa có chút quan hệ thân thiết gì đó. Cho dù Diệp Hoan nói ba chị em là học sinh chuyển từ hương trấn tới, bạn học lắm lời cũng không dám nói quá nhiều lời dư thừa.
Có giáo viên chủ nhiệm che chở tốt như vậy đấy. Diệp Hoan và hai em trai cũng nỗ lực, thi giữa kỳ chiếm mấy vị trí đầu bảng trong lớp không nói, cũng xếp hạng cao trong trường, đặc biệt là Diệp Hoan, lại thi được hạng nhất toàn khối.
Giáo viên chủ nhiệm lớp A, lớp B không vui nữa, gặp Lâm Nghi Song ở văn phòng sẽ nổi hứng nói: “Cô giáo Lâm, xem ra lúc Diệp Hoan chuyển trường cô đã biết em ấy học giỏi, nếu không sao lại xếp em ấy vào lớp của cô?”
Lâm Nghi Song gật đầu, không hề cảm thấy hổ thẹn: “Ừm, Diệp Hoan quả thực học rất giỏi ở tiểu học, nhưng đó không phải là tiểu học sao, cấp hai bổ sung thêm nhiều môn học, ai biết em ấy có thể tiếp tục đứng nhất không? Hơn nữa em ấy là học sinh chuyển từ trấn tới, tôi sợ các cô coi thường em ấy nên không nhắc với các cô để em ấy tới lớp các cô.”
Chủ nhiệm lớp A lớp B không nói nữa. Không phải họ xem thường hương trấn, nhưng trình độ giáo dục ở hương trấn quả thực không bì được với thành phố. Cho dù họ biết lúc Diệp Hoan nhập học thi được thành tích tốt, cũng chưa chắc sẽ nhận Diệp Hoan vào lớp mình.
Thành tích tiểu học tốt, không có nghĩa thành tích cấp hai tốt. Nhưng sau khi có thành tích thi giữa kỳ, khiến giáo viên chủ nhiệm lớp A lớp B đỏ mắt ghen tỵ. Nhưng bây giờ họ không tiện bảo Diệp Hoan chuyển sang lớp mình, chỉ có thể quay về đốc thúc học sinh trong lớp, tranh thủ lần thi sau vượt mặt Diệp Hoan.