Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 152

Cập nhật lúc: 2025-07-01 15:29:25
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ôi trời đất ơi, nhà Thanh sụp đổ từ đời tám hoánh nào rồi, đầu óc cậu vẫn còn quẩn quanh mấy chuyện bó chân với ba thứ lễ giáo lạc hậu à?”

Liễu Vân Sương khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh tanh quét về phía Hứa Lam Hải, giọng nói đanh lại như d.a.o cắt.

“Tôi với Hứa Lam Hà đã ly hôn rồi. Cậu có biết ly hôn nghĩa là gì không? Là không sống chung nữa, là đường ai nấy đi, ai có cuộc đời nấy, ai yêu ai cưới gì đó là quyền tự do của họ. Cậu hiểu không, học sinh cấp ba?”

Mộng Vân Thường

Cô cố tình nhấn mạnh từ "học sinh cấp ba", đem thứ mà Hứa Lam Hải vẫn luôn lấy làm tự hào ra để mỉa mai, khiến anh ta tức đến mức mặt đỏ bừng lên.

“Thế nên cô mới suốt ngày lượn lờ quanh mấy thằng đàn ông khác chứ gì?” – Hứa Lam Hải giận dữ quát lên.

“Tôi ve vãn mẹ cậu chắc?” – Vân Sương cười khẩy, ánh mắt như muốn thiêu cháy đối phương. – “Mắt nào của cậu thấy tôi đi ve vãn ai? Hóa ra đầu óc cậu không chỉ có vấn đề, mà cả mắt cũng mù rồi. Mồm thì bẩn, nói năng tào lao bí đao. Hôm nay cậu mà không nói cho ra nhẽ, tôi không để yên đâu!”

Vừa nghe đến đó, những người đứng xung quanh lập tức rùng mình nhớ lại chuyện trước đây cô từng cầm d.a.o c.h.é.m Hứa Lam Hà đến toét máu. Bây giờ lại nổi đóa lên thế này, ai mà dám đứng gần. Người người rục rịch lùi lại, né cho xa, sợ lỡ đâu bị vạ lây.

Hứa Lam Hải không chịu lép vế, liền chỉ tay về phía cô mà nói:

“Cô quê mùa! Hồi nãy chúng tôi tận mắt thấy cô đứng thì thầm với Lý Quốc Phong!”

“Thì sao? Người ta hỏi tôi vài câu mà cũng không được à?” – Vân Sương khoanh tay, ánh mắt khinh khỉnh. – “Cậu thấy chúng tôi làm gì sai trái hả? Có hành vi gì vượt quá giới hạn không?”

Thấy như nắm được thóp của cô, Hứa Lam Hải vội vàng nhếch mép cười khẩy: “Nếu không có gì, sao cô không dám nói cho mọi người biết?”

Vân Sương bật cười như thể nghe được trò đùa rẻ tiền: “Vậy tối qua cậu nói gì với Lâm Thanh Thanh? Có dám nói cho mọi người nghe không?”

“Ha ha ha…”

“Đúng đó, hai vợ chồng cậu thủ thỉ cái gì trong chăn? Nói ra nghe thử xem, cho cả làng cười một trận.”

Lời của Vân Sương vừa dứt, đám đông lập tức cười rần lên, vỗ tay reo hò như đang xem tuồng chèo. Ai nấy đều hăng hái hóng chuyện, ánh mắt sáng rực.

“Cô đừng có quá đáng!”

“Quá đáng?” – Bác gái Lý nãy giờ đứng gần đấy liền lên tiếng, giọng rành rọt – “Mấy đứa nhà họ Hứa, chính các cháu mới là người quá quắt. Bác đứng đây từ đầu, nghe rõ mồn một. Người ta nói chuyện về việc bán hàng ngoài chợ, Lý Quốc Phong chỉ nhờ Vân Sương đi cùng chị gái cậu ấy mua đồ. Chị gái cậu ta sắp đi xem mắt, hỏi nhờ chút ý kiến. Chuyện đó là bình thường, chẳng có gì sai cả.”

Dứt lời, bác gái Lý còn quay sang mỉm cười thân thiện với Vân Sương.

“Không có gì cái nỗi gì! Hỏi mấy chuyện đó làm chi? Rõ ràng có ý tứ mờ ám!” – Hứa Lam Hà gầm lên, lửa giận bốc ngùn ngụt.

Bên cạnh đó, có người không nhịn được nữa liền lên tiếng:

“Haizz, Hứa Lam Hà này! Anh với Vân Sương ly hôn rồi, ai cũng rõ vì sao. Một người vợ như thế mà anh không biết quý trọng, trách ai được? Giờ người ta có muốn làm lại cuộc đời cũng đâu liên quan gì đến anh nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/152.html.]

“Phải đấy! Cái loại đàn ông bỏ vợ rồi còn bày đặt làm giá!”

“Tôi đã nói rồi, cậu ta suốt ngày giả bộ khổ sở, nhưng thật ra trong lòng thì đen như than!”

Tiếng bàn tán mỗi lúc một lớn, khiến Hứa Lam Hà đứng cũng chẳng vững. Anh ta lắp bắp, cố vớt vát:

“Không… không phải vậy… Tôi chỉ là… chỉ là… nhất thời tức giận thôi. Cô ấy không thể…”

“Không thể cái gì? Anh đừng tự ru ngủ mình nữa.” – Vân Sương đanh mặt, giọng sắc như d.a.o – “Từ ngày anh ly hôn tôi, chúng ta chẳng còn dây mơ rễ má gì nữa. Anh, mẹ anh, em gái anh – hết lần này đến lần khác tới kiếm chuyện với tôi. Tôi phải hèn hạ tới mức nào mới mong anh quay lại? Bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi!”

Cô ngừng một nhịp, rồi từng chữ như giáng thẳng vào mặt anh ta:

“Cho dù đàn ông trên đời này có c.h.ế.t hết, tôi cũng không thèm liếc anh một cái.”

Câu nói của cô như cú tát giữa mặt trời chang chang, khiến cả đám người nín thở. Có người còn rùng mình, không khí xung quanh bỗng chốc im lặng lạ thường. Người ta nhìn nhau, thầm hiểu: hai người này, chẳng còn gì cứu vãn.

Hứa Lam Hà hoảng hốt thật sự. Anh ta bước lên một bước, mắt rưng rưng:

“Vân Sương, em biết mà… anh đâu muốn ly hôn. Là mẹ anh ép… mẹ anh nói…”

“Im miệng đi!” – Cô dứt khoát cắt lời. – “Tôi không muốn nghe thêm lời nào nữa từ miệng anh. Con gái út của tôi mới hai tuổi đã phải cai sữa. Nếu anh chọn mẹ anh, thì cứ ở bên bà ta mà sống nốt phần đời còn lại.”

Cô nói xong liền quay người, bước thẳng về phía hàng dài đang xếp mua đồ, bỏ mặc đằng sau là ánh mắt sửng sốt, hổ thẹn và chua chát của Hứa Lam Hà.

Anh ta còn muốn đuổi theo, nhưng đã bị Đỗ Nhược Hồng kéo lại.

“Lam Hà, đủ rồi. Mấy mẹ con Vân Sương sống khổ sở bao nhiêu năm, người ta cũng đâu than thở gì. Giờ cuộc sống mới vừa mới tươi sáng trở lại, cậu còn định phá nữa à? Phụ nữ cũng gánh được cả bầu trời, chuyện hôm nay là do cậu không có chủ kiến, chẳng trách ai được đâu.”

“Chị dâu…”

Hứa Lam Hà nhìn chị dâu bằng ánh mắt thất vọng, như không hiểu tại sao người nhà lại không bênh vực anh ta.

Nhưng Đỗ Nhược Hồng chỉ lắc đầu, giọng buồn rầu:

“Đừng nhìn chị như thế. Vân Sương đã quá khổ rồi…

Hơn hai tháng qua, cả đội sản xuất ai mà chẳng nhìn thấy cách các người đối xử với cô ấy. Chị chỉ là đứng ra bênh vực cho phải lẽ thôi."

"Đúng vậy! Hồi đó thím hai cháu dắt theo Tri Tinh với Tri Ý rời nhà, trên người chẳng mang theo nổi một hạt gạo, lúc đó chú làm gì, có ra tay giúp đỡ không?"

Hứa Tri Tâm giận dữ nói lớn, đám người đứng quanh cũng bắt đầu lục lại ký ức, ai nấy đều nhớ chuyện hồi đó.

Loading...