Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 217: Hảo Loan thôn ăn tết (3)

Cập nhật lúc: 2025-10-31 01:18:14
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tiểu Thư, em mua TV , để chị lắp TV cho ba .” Chu Cảnh Tố tới .

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Tần Hàn Thư mải chuyện với , đồ đạc mang về vẫn còn chất đống ở .

 

Nghe Chu Cảnh Tố , cô liền kéo Chu Thụy Lan: “Đi, chúng lắp TV.”

 

“TV?” Chu Thụy Lan kích động : “Chính là cái hộp tí hon chui hả? Đơn vị của Hai chị một cái, chị thấy !”

 

Lắp TV đơn giản, chỉ lúc nối dây ăng-ten là phiền phức, loay hoay nửa ngày tìm thấy tín hiệu.

 

Một đám đông vây xem đầy tò mò, chờ xem hình ảnh trong hộp hiện , Tần Hàn Thư chút đổ mồ hôi.

 

Chu Trì khoanh tay một lúc, : “Mẹ, tín hiệu trong phòng yếu, một cái giá ăng-ten ở bên ngoài.”

 

Tần Hàn Thư con trai: “Con ?”

 

Cô là dân ban xã hội, .

 

Chu Trì : “Dây tín hiệu ngắn quá, nối dài thêm. Nhà dây đồng với băng keo cách điện ạ?”

 

Chu Trường An vội vàng gật đầu: “Có, phòng phát thanh đầy dụng cụ, ba dẫn con , con lấy gì thì lấy.”

 

Chu Trì theo Chu Trường An.

 

Tần Hàn Thư tạm thời dừng tay.

 

Tuy rằng tín hiệu, trong TV là hạt tuyết, nhưng những vây xem bắt đầu phấn khích, chằm chằm màn hình tuyết, xì xào bàn tán.

 

Sau khi Chu Trì theo Chu Trường An trở về, mày mò hơn nửa tiếng đồng hồ, liền tìm tín hiệu.

 

Tức khắc, màn hình tuyết biến mất, trong hộp thật sự hiện tí hon.

 

Người tí hon còn đang hát tuồng!

 

TV đặt trong phòng ngủ của Triệu Xuân Miêu và Chu Trường An, bên trong chật ních, cạnh cửa, ngoài cửa sổ, cũng đầy , vây kín căn phòng nhỏ.

 

Đầu bếp bên đang cỗ cũng nhịn mà chạy sang xem náo nhiệt.

 

Đừng là ở đội sản xuất, chính là cả cái huyện , cũng tìm mấy cái TV.

 

Nhà họ Chu phen là nhất làng nhất xóm !

 

Mọi khen ngợi ngớt lời, Triệu Xuân Miêu và Chu Trường An, so với ngày cưới hồi trẻ còn vui hơn!

 

Một lát , Triệu Xuân Miêu chạy tới hỏi Tần Hàn Thư: “Tiểu Thư , chạy trong cái hộp nhỉ? Vừa nãy bà mợ con , bên trong hát quá, gọi ngoài, cho chút tiền thưởng ?”

 

Tần Hàn Thư bật : “Cái thì gọi ạ, xem phim chiếu ngoài trời chứ, trong đó cũng gọi , cùng một nguyên lý cả thôi.”

 

Triệu Xuân Miêu gật đầu: “Thật cũng nghĩ , nhưng bà mợ con cứ tin, bắt hỏi con một chút.”

 

Tần Hàn Thư trong phòng, đông đến mức cô ngoài cũng tìm thấy đường.

 

“Mẹ, dù hôm nay cũng vui, dọn TV ngoài sân , như ai cũng xem .”

 

Triệu Xuân Miêu do dự: “Chị Hai con , cái thứ mấy trăm đồng lận, lỡ ai đụng hỏng thì .”

 

Tần Hàn Thư : “Kê cái bàn đặt cho vững là , ạ.”

 

Triệu Xuân Miêu hỏi Chu Trường An, Chu Trường An suy nghĩ một chút, phất tay : “Dọn ngoài!”

 

món đồ quý hiếm thế , Chu Trường An cũng tâm lý khoe khoang.

 

Chỉ là, khi TV dọn ngoài, Chu Trường An liền ở chỗ gần TV nhất, nhúc nhích.

 

Đến lúc ăn cơm bàn, ông còn gọi một đứa cháu đáng tin cậy đến tiếp quản vị trí của , căn dặn: Phải bảo vệ an cho cái TV!

 

Đến 7 giờ bắt đầu phát sóng 《 Bản Tin Thời Sự 》, tất cả đang ăn cỗ đều dán mắt màn hình TV.

 

Chu Trường An ở bàn tiệc, khiêm tốn khoe khoang với .

 

“Duy Quang nhà ? Nào nào , bây" Giờ mới chỉ là cái đoàn trưởng thôi.”

 

“Cũng tới thủ trưởng thủ trưởng gì, dù trướng cũng chỉ quản hơn một ngàn .”

 

mà công vụ đúng là bận rộn, rời , nên đây chẳng là để vợ nó mang hai cháu nội về .”

 

“Hai thằng con trai nhà á, lời thật lòng, cũng coi như vẻ vang cho cái mặt già , nhưng đường của chúng nó còn dài lắm...”

 

Triệu Xuân Miêu ở bên mâm phụ nữ cũng là tâm điểm của sự chú ý.

 

“Bà hỏi cô gái xinh xắn là ai ? Là con dâu út nhà đấy! Chính là cô thanh niên trí thức họ Tần đây ở chỗ chúng , sinh cho hai đứa cháu nội mà vẫn như thiếu nữ ha hả ha hả...”

 

“Hiếu thuận! Hiếu thuận lắm! Cái TV hôm nay chính là nó quyết mua về cho chúng đấy!”

 

“Duy Quang nhà lời nó thì ? Điều đó chứng tỏ tình cảm vợ chồng son nó ! Bà tưởng nhà ai cũng như con trai con dâu nhà bà, suốt ngày đ.á.n.h c.h.ử.i ?”

 

“Phi! mà quản, chuyện của vợ chồng nó, già chúng xen gì?”

 

...

 

Tần Hàn Thư Triệu Xuân Miêu kéo chào hỏi một vòng với họ hàng, đó liền rời bàn tìm Chu Sanh.

 

Trời tối, trong sân nhà họ Chu kéo hai cái bóng đèn công suất lớn, chiếu sáng trưng nên cũng sợ, chỉ sợ Chu Sanh chạy ngoài chơi.

 

Bên ngoài đường sá mấp mô, lỡ ngã xuống mương thì .

 

Mấy đứa trẻ khác đều TV, nhúc nhích, cũng Chu Sanh hiếu động đến thế!

 

Dương Nhạc trượt từ ghế xuống, chạy đến bên cạnh Tần Hàn Thư, ngẩng đầu : “Mợ Ba tìm gì thế ạ? Con giúp mợ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-217-hao-loan-thon-an-tet-3.html.]

 

Dương Nhạc đứa bé , lẽ là hợp tính Tần Hàn Thư, ở chung bao lâu trở nên thiết.

 

Tần Hàn Thư hỏi: “Con thấy Chu Sanh ?”

 

Dương Nhạc lắc đầu.

 

lúc , Liêu Vũ Khiết dắt Chu Sanh sân nhà họ Chu.

 

“Hàn Thư, đây là thằng út nhà ?” Liêu Vũ Khiết tấm tắc: “Thằng bé nghịch thật, chạy đến chuồng gia súc đòi cưỡi lừa, trai của Toàn Căn thế nào cũng , mà nó bé thế, dám cho nó cưỡi, tớ ngang qua thấy, liền dắt về cho .”

 

Tần Hàn Thư : “Cảm ơn nhé, tớ đang tìm nó đây.”

 

Liêu Vũ Khiết: “Tớ ngửi thấy mùi rượu, trẻ con bé thế cho nó uống rượu ?”

 

“Không mà.” Tần Hàn Thư bế Chu Sanh lên, ngửi ngửi nó, quả nhiên mùi rượu.

 

Hơn nữa mặt Chu Sanh đỏ bừng, ánh mắt cũng chút tan rã.

 

Tần Hàn Thư giật : “Con uống rượu ?”

 

Chu Sanh gật đầu.

 

Tần Hàn Thư mắng: “Ai cho con uống?!”

 

Chu Sanh chớp chớp mắt: “Con tự uống.”

 

Tần Hàn Thư tức giận đến mức đ.á.n.h mạnh m.ô.n.g nó hai cái: “Hồ đồ! Trẻ con uống rượu!”

 

Đánh m.ô.n.g vốn dĩ đau lắm, khi Chu Sanh đều hì hì nhận , bảo đừng giận, hôm nay “Oa” một tiếng ré lên.

 

Giãy giụa xuống đất, chạy về phía ông bà nội, chạy mách: “Mẹ đ.á.n.h c.h.ế.t con ——”

 

Tần Hàn Thư: “...”

 

Về quê mới nửa ngày, nó thêm hai vô điều kiện che chở nó.

 

Chu Trường An và Triệu Xuân Miêu , quả nhiên cảm thấy gì to tát.

 

“Thằng nhóc hổ là giống của Duy Quang, Duy Quang hồi nhỏ uống trộm rượu say, cưỡi lợn đổ cả bàn, nó thì chạy cưỡi lừa ha ha ha ha ha...”

 

Các họ hàng khác cũng đều ha hả, xem như một chuyện vui.

 

Triệu Xuân Miêu còn che chở như cục cưng, Tần Hàn Thư đến gần, bà liền ôm chặt thằng bé nghịch ngợm.

 

Tần Hàn Thư thấy thế, cũng tiện tiếp tục dạy dỗ. May mà chỉ ở quê mấy ngày, chứ cứ thế mãi, Chu Sanh tuyệt đối thể chiều đến hư trời.

 

Quay đầu , Liêu Vũ Khiết vẫn đang mắt trông mong chờ Tần Hàn Thư.

 

Tần Hàn Thư hỏi: “Cậu chuyện gì ?”

 

“Hì hì... Tớ việc nhờ ...”

 

Mẹ chồng của Liêu Vũ Khiết qua đời ba năm , hiện tại cô và Tề Cương Dũng hai vợ chồng sống cùng một đứa con gái, Tề Cương Dũng cái gì cũng lời cô , chỉ mỗi tội lười, kiếm tiền chỉ duy trì ở mức c.h.ế.t đói.

 

Liêu Vũ Khiết cũng lười, hai vợ chồng việc, cả ngày nghĩ xem cách nào khác kiếm tiền .

 

Tốt nhất là loại cũng đếm tiền.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, đó Tề Cương Dũng ngóng từ , xã bên cạnh đào ao cá nuôi cá, bán cá phát tài, thành "hộ vạn tệ" !

 

Tề Cương Dũng liền nghĩ, thôn gần sông, dẫn nước tiện lợi, đào ao cá chẳng tiện ? Nuôi cá thì chỉ cần thả cá giống , nước thức ăn, nó chẳng tự lớn ?

 

Đây chẳng kiếm tiền ?!

 

Chỗ bọn họ thịnh hành ăn cá, là vì cá hiếm, nếu nuôi cá, thì cũng lo bán.

 

Hơn nữa vì hiếm, giá cả còn thấp !

 

Nói là !

 

Tề Cương Dũng và Liêu Vũ Khiết lục lọi gia sản bà chồng Tề để , thật đúng là gom đủ vốn.

 

Chẳng qua bí thư chi bộ trong thôn bây giờ là kế toán Ngưu ngày , đút lót thì ông cho đào ao cá.

 

Hai vợ chồng mất tiền oan, liền tìm Chu Trường An.

 

Chu Trường An tuy nghỉ, nhưng uy tín của ông vẫn còn đó, hai con trai tiền đồ, chỉ cần ông mở miệng, lão Ngưu chắc chắn sẽ nể mặt.

 

Lúc Liêu Vũ Khiết định tìm thẳng Chu Trường An, nhưng hai vợ chồng đều chút tự tin, bọn họ giao tình với Chu Trường An, mở miệng tác dụng , hơn nữa bọn họ còn tặng quà.

 

Vừa , Tần Hàn Thư trở về, đây chẳng là buồn ngủ gặp chiếu manh !

 

Tần Hàn Thư xong lời Liêu Vũ Khiết, biểu cảm chút phức tạp.

 

Cô từng một câu, lười biếng mới là sức sản xuất một.

 

Bây giờ xem lời đúng là chút đạo lý.

 

Tần Hàn Thư : “Được , tớ sẽ giúp các .”

 

Thấy Tần Hàn Thư đồng ý sảng khoái như , Liêu Vũ Khiết mừng rỡ: “Tớ ngay vẫn là mà! Cảm ơn nhé, cảm ơn nhé!”

 

Tần Hàn Thư : “Nuôi cá là một lựa chọn tồi, nhưng đời tiền nào là mà kiếm , nuôi cá cũng nhiều kỹ thuật lắm, các nhất vẫn nên chăm chỉ để tâm một chút, kẻo lỗ vốn.”

 

Liêu Vũ Khiết đạt mục đích, chỉ lo vui mừng, cũng để lời Tần Hàn Thư tai .

 

Tần Hàn Thư cũng quản nhiều thêm.

 

 

Loading...