Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 215: Ăn Tết ở thôn Hảo Loan (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-31 01:18:12
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Duy Quang đặt vé giường , nên ba ngày ba đêm tàu hỏa cũng quá gian khổ.
Chỉ là Chu Sanh quá khó quản.
Thằng nhóc tinh lực dồi dào thật sự, cứ chạy qua chạy giữa các toa tàu.
Tần Hàn Thư lo nó gặp bọn buôn , hễ thấy là tìm nó về.
Mệt tâm.
Chu Trì thấy , lịch sự tao nhã với Chu Sanh: “Em trai, em đừng chạy lung tung nữa, yên ở toa , ?”
Chu Sanh lập tức vang dội đáp: “Dạ !”
Sau đó quả thật liền ngoan ngoãn xuống bên cạnh trai, tò mò trai sách.
Nó mới năm tuổi, thích học, chỉ nhận mấy con .
Tuy xem hiểu, nhưng nó xem say sưa.
Hai em song song, vô cùng hài hòa yên tĩnh.
Tần Hàn Thư căn bản để trong lòng, Chu Sanh mà lời mới là lạ, chắc nửa tiếng, nó lẻn ngoài chạy cho xem.
mà Tần Hàn Thư đoán sai, Chu Sanh thật sự yên tĩnh ! Ở bên cạnh Chu Trì, hai ba tiếng đồng hồ nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng mở miệng hỏi Chu Trì mấy vấn đề kỳ quái, Chu Trì cũng kiên nhẫn trả lời nó.
Ánh mắt Tần Hàn Thư đảo qua đảo giữa hai em.
Chu Trì trông gầy yếu, Chu Sanh thì khỏe mạnh, hai đứa cách năm tuổi, mà Chu Trì cũng chỉ cao hơn Chu Sanh một chút, thậm chí rắn rỏi bằng Chu Sanh.
Chu Trì mà thể quản Chu Sanh.
Tần Hàn Thư lặng lẽ hỏi Chu Trì: “Sao nó lời con thế?”
Chu Trì suy nghĩ một chút: “Con cũng , chắc là nó sùng bái con.”
Tần Hàn Thư: “...”
Hơi chua nha, thằng ranh con thèm lời cô .
cũng , Chu Trì quản, Chu Sanh gì cũng yên, chuyến hành trình bình an đến đích.
Người đến đón là Chu Cảnh Tố, mang theo một tài xế.
Nhìn thấy Tần Hàn Thư còn vác theo một cái TV, chị kinh ngạc: “Cái nhãn hiệu là hàng nhập khẩu, đắt lắm ?”
Tần Hàn Thư nhỏ: “Cũng tạm ạ, bằng hơn nửa năm lương của Duy Quang.”
Chu Cảnh Tố đồng tình: “Hai đứa bình thường gửi đồ về nhà đủ nhiều , về một chuyến còn tốn kém như ! Các em cũng sống chứ, tiêu tiền cũng thể hoang phí, bên ba bọn chị lo .”
Chu Cảnh Tố thấy TV ở nhà Tần Hàn Thư, nên cho rằng vợ chồng em trai là tiết kiệm chi tiêu để lo cho ông bà .
Kỳ thực là Tần Hàn Thư căn bản nhớ đến việc sắm sửa cho nhà , nếu Tần Phi Dương gợi ý, cô cũng nghĩ đến việc vác TV về.
Tần Hàn Thư dặn dò Chu Cảnh Tố: “Ba hỏi, chị cứ chỉ tốn 500, kẻo ông bà xót tiền.”
Chu Cảnh Tố : “500 đồng cũng ít , ông bà cũng xót c.h.ế.t .”
Hai đứa nhỏ cách gặp Chu Cảnh Tố lâu, đều còn nhớ, nhiệt tình gọi “Bác Hai”.
Chu Cảnh Tố một tay dắt một đứa, dẫn chúng lên xe .
“Ba hôm nay các em đến, bận rộn từ sáng sớm, còn mời cả đầu bếp, định bày tiệc ở nhà đấy.”
Tần Hàn Thư bật : “Không đến mức đó chứ ạ? Chỉ là về thăm nhà thôi mà.”
Chu Cảnh Tố: “Cũng khoa trương , chỉ là mời nhiều họ hàng đến, còn một trong thôn, chắc cũng bảy tám bàn đấy.”
Chủ yếu là lúc Tần Hàn Thư và Chu Duy Quang kết hôn, tổ chức ở nhà, tuy Chu Duy Quang vẫn về , nhưng nhân cơ hội để con dâu và cháu nội mắt họ hàng, cũng là chuyện .
Xe jeep chạy đến đầu thôn thì nữa, chỉ thể xuống bộ.
Từ sớm, Chu Thụy Lan chờ ở đầu thôn, thấy Tần Hàn Thư liền nhào tới, một chút xa lạ.
“Chị Ba! Chị đúng là đổi chút nào.”
Tần Hàn Thư cũng nắm chặt lấy Chu Thụy Lan, vui vẻ gọi: “Hoa Lan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-215-an-tet-o-thon-hao-loan-1.html.]
Chu Thụy Lan đổi lớn, sắc mặt vàng vọt tiều tụy, dấu vết năm tháng để ít, trông còn già hơn cả Chu Cảnh Tố.
Mà Chu Cảnh Tố lớn hơn Chu Thụy Lan mười mấy tuổi.
Chu Thụy Lan kéo cô bé lưng : “Đây là con gái chị, tên Dương Nhạc.”
“Nhạc Nhạc, đây là mợ Ba. Kia là Chu Trì và Chu Sanh đúng ? Một đứa con gọi là , một đứa là em.”
Tần Hàn Thư đưa tay định ôm Dương Nhạc, ai ngờ cô bé lá gan nhỏ xíu. Vừa đầu ôm chặt lấy đùi Chu Thụy Lan, giấu mặt .
Chu Thụy Lan khẽ vỗ cô bé một cái: “Đứa nhỏ , cũng chào !”
Tần Hàn Thư xua tay: “Trẻ con sợ lạ là bình thường, , quen sẽ đỡ.”
Tần Hàn Thư đầu gọi Chu Trì và Chu Sanh tới, bảo chúng chào hỏi.
Chu Trì tuy điềm đạm, nhưng cũng thoải mái hào phóng sợ lạ, Chu Sanh thì càng cần , gặp ai cũng tự nhiên như ruồi, cái miệng nhỏ liến thoắng.
Chu Thụy Lan mừng rỡ đưa bao lì xì cho hai đứa nhỏ.
Tần Hàn Thư từ chối hai , cũng khách sáo nữa. Cô cũng chuẩn nhiều bao lì xì, lát nữa về nhà là phát cho bọn nhỏ.
Chu Trì và Chu Sanh nhanh chóng nhận tín hiệu của , nhận lấy bao lì xì, giòn giã cảm ơn: “Cháu cảm ơn cô ạ.”
Trên đường về nhà, tụ tập đến xem náo nhiệt càng ngày càng đông.
Gần mười năm thôn Hảo Loan, nhiều trong đó Tần Hàn Thư đều quen.
họ thì đều nhớ cô, cô đổi chút nào, liếc mắt một cái là nhận ngay.
Bỗng nhiên, trong đám đông gọi cô.
Tần Hàn Thư qua, phát hiện là hai phụ nữ.
Cô kỹ một lúc, mới nhận là Triệu Như và Liêu Vũ Khiết.
Triệu Như và Liêu Vũ Khiết đều học theo phụ nữ bản địa, trùm khăn đầu, nên cô nhận ngay.
Cô qua, chào hỏi hai .
Liêu Vũ Khiết hưng phấn : “Chị bây giờ phát tài nhỉ! Chồng chị thăng quan ? Về thăm quê mang nhiều đồ thế! Cái hộp vuông vuông là TV ?”
Tần Hàn Thư : “Cũng gọi là phát tài, đều là tiết kiệm mua đấy.”
Liêu Vũ Khiết tin, dù cô cũng từng sống ở thành phố lớn, ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy, tiết kiệm là thể mua TV ? Thế thì cả nước nhân dân đều mua .
Liêu Vũ Khiết cũng ý gì khác, thuần túy là hâm mộ, cũng chút tâm tư nịnh bợ, cô còn việc nhờ Tần Hàn Thư giúp đỡ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Triệu Như bên cạnh thì tâm tư phức tạp hơn nhiều.
Sau khi Hồ Văn Văn bỏ trốn, cô tìm để so bì, liền chuyển tầm mắt sang Liêu Vũ Khiết, cũng là thanh niên trí thức.
Tề Cương Dũng tuy trai, nhưng lười, là vun vén cuộc sống.
Mấy năm nay Ngưu Toàn Căn đối xử với cô , mấy đứa con trai của Ngưu Toàn Căn cũng lớn, thể kiếm công điểm, điều kiện sống trong nhà cải thiện nhiều.
Triệu Như liền cảm thấy, cuộc sống của hơn Liêu Vũ Khiết.
hôm nay thấy Tần Hàn Thư, cô mới bừng tỉnh, cuộc sống ở nông thôn dù đến , cũng bằng ở thành phố.
Chồng Tần Hàn Thư lên đoàn trưởng, bản Tần Hàn Thư cũng thi đỗ đại học, công việc , những tin tức sớm truyền đến tai trong thôn.
Triệu Như đ.á.n.h giá Tần Hàn Thư, thấy khuôn mặt của cô so với đây càng thêm lộng lẫy chói mắt, liền cuộc sống thoải mái, chiếc áo khoác nỉ cô, màu sắc và kiểu dáng hàng rẻ tiền.
Ngưu Toàn Căn đối xử với cô đến mấy, cả đời cô cũng mặc quần áo như .
Sự cam lòng chôn giấu lâu trong lòng dường như xu hướng trỗi dậy.
Triệu Như vội vàng bỏ , dám tiếp xúc với Tần Hàn Thư nữa, nếu trong lòng sẽ càng ngày càng khó chịu.
Triệu Như một lời đột nhiên bỏ chạy, Tần Hàn Thư còn kịp gì, Liêu Vũ Khiết : “Kệ cô , chắc chắn là thấy chị sống quá, nên trong lòng cân bằng.”
Tần Hàn Thư cũng để ý, : “ chuyện với cô nữa, trong nhà còn đang chờ.”
Liêu Vũ Khiết há miệng định , nhưng phát hiện xung quanh đều là , cũng dám gì, đành lưu luyến gật đầu.