Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 210: “Tiểu Thư, lại đây”
Cập nhật lúc: 2025-10-31 01:18:07
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Nhị Thúy dường như thể hiểu, nhưng chắc chắn, liền hỏi: “Ý em là ?”
Tần Hàn Thư giải thích cặn kẽ: “Giống như chị em của chị, những thành thuê, khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng họ mối lái, chừng còn lừa gạt, chị thể thu thập những nguồn lực , giới thiệu cho khách hàng, chị thu một khoản phí môi giới nhất định là .”
Giống như Lưu Nhị Thúy hiểu, nhưng cô hoài nghi: “Như ? Thế là...”
Lưu Nhị Thúy nên dùng từ gì để hình dung, nhưng thời đại , đều cho rằng một phần thì hưởng một phần, cô gì cả, chỉ động động miệng lưỡi đòi tiền của ?
Tần Hàn Thư : “Không gì cả, chị tích hợp tài nguyên bảo mẫu và khách hàng với , tạo một nền tảng, bất kể đối với bên nào cũng đều tiện lợi và đáng tin cậy hơn, chỉ cần thu phí hợp lý, là chuyện đôi bên cùng lợi.”
“Hơn nữa công việc của chị cũng đơn giản , thử thách khả năng giao tiếp của chị, cũng tiền .”
Nghe đến đây, Lưu Nhị Thúy tự tin: “Chị đây chỉ việc thôi, giao tiếp sở trường của chị.”
“Chị Nhị Thúy, ưu điểm lớn nhất của chị là thật thà, đó là ưu điểm bẩm sinh đấy.”
Hơn nữa so với mấy năm , Lưu Nhị Thúy khi cũng thu liễm tính tình, cộng thêm tính cách bình dân của cô , liền trở thành một trong những nhân viên bán hàng khách hàng yêu thích nhất ở quầy hàng bách hóa.
vị trí nhân viên bán hàng , qua mấy năm nữa sẽ xuống dốc, đến lúc đó Lưu Nhị Thúy tuổi cũng lớn, tìm lối khác sẽ khó khăn.
Tần Hàn Thư tình cờ Lưu Nhị Thúy nhắc tới việc giới thiệu chị em đến thành phố bảo mẫu, khỏi liền tạm thời nảy ý định đề xuất cho cô một kiến nghị.
“Thứ đầu tư nhỏ, cho nó chính quy một chút, thuê một cái cửa hàng nhỏ, đăng ký hộ kinh doanh cá thể, cũng tốn bao nhiêu tiền.”
So với việc trữ hàng mở cửa hàng thì rủi ro nhỏ hơn nhiều.
Lưu Nhị Thúy đang nghiêm túc suy nghĩ.
Cô học hành nhiều, cũng là tư tưởng cởi mở, nhưng chịu ảnh hưởng của Tần Hàn Thư, sớm bất tri bất giác còn giống như đây.
“Để chị suy nghĩ kỹ .”
Tần Hàn Thư : “Chị cứ suy nghĩ kỹ , vấn đề gì về tài chính thì cứ với em, em cho chị mượn.”
Nếu lỗ, Tần Hàn Thư cũng định đòi Lưu Nhị Thúy trả.
Lưu Nhị Thúy lắc đầu: “Chị tiền, tiền ba bọn nhỏ mỗi tháng gửi chị tiêu đồng nào, cộng thêm ngày thường tằn tiện tích góp, cũng tiết kiệm gần một ngàn đồng .”
Số tiền vốn dĩ là định dành cho Trương Dân Dũng, nếu ôn thi một năm nữa mà vẫn đỗ đại học, thì tiêu tiền lo cho một công việc.
Tần Hàn Thư thấy Lưu Nhị Thúy trong lòng tính toán, cũng cần thêm nữa.
Tần Hàn Thư học kỳ cuối cùng của năm thứ tư, sắp nghiệp.
Khóa của họ đặc thù, nhập học là mùa xuân, nghiệp là mùa đông.
Các bạn học trong trường, phần lớn đều đang bận rộn vì chuyện phân công nghiệp.
“Hàn Thư,” Tưởng Hàm tới xuống, đặt một quyển sách lên mặt Tần Hàn Thư: “Đây là sách cho mượn, xem xong .”
Tần Hàn Thư gật đầu: “Được.”
Tưởng Hàm cũng , mà hỏi tiếp: “Về việc phân công nghiệp, đơn vị nào lý tưởng ?”
Tần Hàn Thư : “Mình vốn là nhân viên của bách hóa, nghiệp xong vẫn về bách hóa thôi.”
Tưởng Hàm ngạc nhiên một chút: “Cậu ở bách hóa ? Mình mới đầu đấy.”
Tần Hàn Thư .
Tưởng Hàm : “Cậu Vương Nghênh Huy ?”
“Sao ?” Tần Hàn Thư : “Anh là lãnh đạo của mà.”
Nửa đầu năm nay bí thư cũ về hưu, Vương Nghênh Huy liền lên , 38 tuổi lên bí thư, vô cùng oai phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-210-tieu-thu-lai-day.html.]
Tưởng Hàm : “Anh là học trò của ba , quan hệ hai nhà vẫn luôn tồi.”
Tần Hàn Thư ở trường chủ yếu là tập trung học, đối với việc giao lưu quan hệ mấy nhiệt tình, nhưng Tưởng Hàm chủ động, cho nên quan hệ hai vẫn khá thiết, cô ba của Tưởng Hàm chính là phó hiệu trưởng của Giang Đại.
Không ngờ, còn thể quan hệ với Vương Nghênh Huy.
Tần Hàn Thư liếc Tưởng Hàm một cái, chủ động nhắc tới tầng quan hệ là ý gì? Còn nhấn mạnh quan hệ với Vương Nghênh Huy.
Chẳng lẽ là ám chỉ cô việc gì thể thông qua cửa ? Cậu nhận hối lộ?
Tần Hàn Thư để trong lòng, cô cũng việc gì cần cửa , cho dù , trực tiếp trao đổi với Vương Nghênh Huy ngược còn hơn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tưởng Hàm hôm nay đặc biệt nhiều: “Hàn Thư, hôm nay rảnh ? Mình mời đến nhà ăn một bữa cơm.”
Tần Hàn Thư ngạc nhiên một chút, : “Như thích hợp lắm ? Hai chúng chỉ là bạn học bình thường, tự dưng đến nhà đối phương, kỳ quái.”
Tưởng Hàm sự thẳng thắn của Tần Hàn Thư cho nụ cứng vài giây.
“Là thế , bài báo đăng tạp chí, ba hứng thú. Ông quen , liền dặn nhất định mời về nhà ăn một bữa cơm, trao đổi với một chút.”
Nói đến mức , Tưởng Hàm tự tin Tần Hàn Thư chắc chắn sẽ đồng ý.
Với địa vị của ba ở trường, học sinh nào từ bỏ cơ hội lôi kéo quen như chứ?
Ai ngờ, Tần Hàn Thư vẫn lắc đầu: “ thời gian, nhà hai đứa con còn nhỏ, ba bọn nó công việc bận, thể bỏ .”
Lời khoa trương, nhưng Tần Hàn Thư thật sự lười ứng phó với phó hiệu trưởng nào đó, cho nên mới tìm cớ .
Tưởng Hàm thất vọng.
Ngay từ lúc Tần Hàn Thư mới trường, chú ý đến, bụng cô dần dần nhô lên, mới cô kết hôn sinh con.
Bạn học nữ kết hôn sinh con, Tưởng Hàm vốn gần, nhưng thật sự khống chế .
Tần Hàn Thư vẫn luôn nhàn nhạt gì đáp , ở trong tình thế tiến cũng , mà lùi cũng cam lòng.
Mắt thấy sắp nghiệp, trong lòng luôn cảm thấy cam tâm, cứ thế đường ai nấy .
Tan học, Tần Hàn Thư về phía cổng trường. Tưởng Hàm nghĩ nghĩ, liền theo.
“Hàn Thư, chuyện đến nhà ăn cơm, suy nghĩ ? Ba hiếm khi nhờ một việc, thành cho ông .”
“Coi như nợ một ân tình, ?”
Giọng điệu của Tưởng Hàm hèn mọn, cho Tần Hàn Thư cũng chút ngượng ngùng.
Dù cũng là bạn học, cần thiết quan hệ căng thẳng như .
Tần Hàn Thư nghĩ nghĩ, : “Hay là hôm khác ? Để sắp xếp chuyện trong nhà .”
Tưởng Hàm lập tức rộ lên: “Được! Đều !”
Hai chuyện về phía cổng trường.
Cổng trường dừng một chiếc xe Jeep quân dụng.
Nhìn thấy màu xanh quân đội, Tần Hàn Thư bất giác qua, ai ngờ thấy Chu Duy Quang từ xe bước xuống.
Người đàn ông cao lớn uy vũ, quân phục thẳng thớm, ngôi năm cánh hoàng hôn càng thêm rực rỡ.
Anh cởi mũ, trầm giọng gọi: “Tiểu Thư, đây.”
Tần Hàn Thư vui mừng xen lẫn ngạc nhiên tới: “Sao đến trường?”