Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 206: Gặp mặt Mã Triều Dương

Cập nhật lúc: 2025-10-31 01:18:03
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mã Triều Dương đến nhanh hơn trong tưởng tượng.

 

Tần Hàn Thư nhận thư một tuần thì liền nhận lời mời ăn cơm của Mã Triều Dương.

 

Tần Hàn Thư dậy từ sáng sớm, gội đầu, sấy khô tóc, thử quần áo.

 

Chu Duy Quang chạy bộ trở về, thấy , cuối cùng nhịn : “Có gặp ai quan trọng lắm mà còn gội đầu? Trời lạnh thế gội đầu sáng sớm, sợ cảm lạnh ?”

 

Giọng điệu chút hờn dỗi.

 

Tần Hàn Thư giải thích: “Đã ba ngày gội , chẳng lẽ em vác cái đầu bết đường ?”

 

Tần Hàn Thư luôn thích chải chuốt sạch sẽ gọn gàng, mấy thứ như keo vuốt tóc cô đều bao giờ dùng.

 

Chu Duy Quang sờ sờ mũi, : “Dù hôm nay cũng nghỉ, để cùng em nhé? Bạn của em thì cũng là bạn của mà.”

 

Tần Hàn Thư ngạc nhiên một cái: “Sao đột nhiên nghỉ? Sao lúc ?”

 

Chu Duy Quang bình tĩnh : “Tối qua định với em, mà quên mất.”

 

Tần Hàn Thư nghi ngờ gì, gật đầu : “Cũng , một em trông hai đứa cũng vất vả, cùng cũng .”

 

“Còn mang bọn nhỏ ?”

 

“Ừ, Mã Triều Dương gặp bọn nhỏ.”

 

Chu Duy Quang khẽ cong khóe môi một cách kín đáo.

 

Nguyên lai là gặp mặt riêng.

 

Mặc quần áo chỉnh tề cho Chu Trì và Chu Sanh xong, cả nhà liền xuất phát.

 

Chu Duy Quang bế Chu Sanh, Chu Trì tự , Tần Hàn Thư chỉ đeo cái túi xách nhỏ của .

 

Địa điểm hẹn là ở Quảng Đức Lâu.

 

Vừa lên cầu thang, một bóng liền vèo một cái chạy tới.

 

“Chị Thư!”

 

Chu Duy Quang nghi hoặc, nhỏ: “Nó trông già thế , mà gọi em là chị?”

 

Tần Hàn Thư ho nhẹ một tiếng, cũng nhỏ: “Chỉ là cách xưng hô thôi, cần xoắn xuýt.”

 

Mà kể , mấy năm gặp, ngoại hình của Mã Triều Dương đúng là chững chạc hơn nhiều.

 

Da đen hơn một chút, tóc để dài , mặc một cái áo khoác da màu nâu, quanh miệng lún phún râu.

 

Chú ý tới ánh mắt đ.á.n.h giá của Tần Hàn Thư, Mã Triều Dương nhếch miệng : “Có chị thấy em đổi nhiều lắm đúng ?”

 

Tần Hàn Thư vội gật đầu, thẳng kiêng dè: “Thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, mà trông tang thương thế?”

 

“Tang thương?” Mã Triều Dương sờ sờ râu của : “Không là đậm chất đàn ông ?”

 

Tần Hàn Thư lườm một cái, tiếp theo giới thiệu Chu Duy Quang và hai đứa con của .

 

Chu Trì lễ phép gọi: “Chào chú Mã.”

 

Chu Sanh còn , nhưng tỏ hứng thú với Mã Triều Dương, đôi mắt đen láy chằm chằm ngừng.

 

Mã Triều Dương mừng rỡ đưa tay đòi bế.

 

Chu Sanh cũng sợ lạ, ở trong lòng Mã Triều Dương chọc cho khanh khách ngừng.

 

So với Chu Trì, Chu Sanh rõ ràng hoạt bát hơn nhiều.

 

Sau khi xuống, Mã Triều Dương còn lấy quà cho hai đứa nhỏ.

 

Tần Hàn Thư bật : “Cậu khách khí quá, lặn lội đường xa mang quà theo phiền phức bao.”

 

“Không phiền phức chút nào!” Mã Triều Dương hì hì: “Bởi vì cái em mua ở cửa hàng bách hóa bên .”

 

Mã Triều Dương chỉ chỉ phương hướng, chính là đơn vị của Tần Hàn Thư, Cửa hàng Bách hóa 100 Giang Thành.

 

mua là mô hình máy bay nhập khẩu, tốn phiếu ngoại hối, món quà hề nhẹ chút nào.

 

“Thế cũng cần thiết,” Tần Hàn Thư cảm ơn xong, dặn dò: “Lần đừng mua quà quý trọng như .”

 

Mã Triều Dương luôn miệng .

 

Chu Duy Quang thì bảo Chu Trì cảm ơn.

 

Gọi món xong, Tần Hàn Thư bắt đầu hỏi thăm tình hình gần đây của Mã Triều Dương.

 

“Lần nhận thư của , về kinh thành , khi về những gì?”

 

Mã Triều Dương nhớ : “Nghỉ ngơi nửa năm, em liền sắp xếp cho em học Đại học Công Nông Binh, học ba năm trường thì tìm một đơn vị , một năm đổi đơn vị khác.”

 

“... Vậy bây giờ đang ở đơn vị nào?”

 

“Cũng trong cơ quan nhà nước thôi, mỗi ngày uống xem báo, chán phèo. Lần em xin nghỉ phép dài hạn, chuẩn ở Giang Thành ăn Tết xong mới về.”

 

“Cậu họ hàng ở Giang Thành ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-206-gap-mat-ma-trieu-duong.html.]

 

“Nhà em ở Giang Thành.”

 

Nói đến đây, Mã Triều Dương mới nhớ : “Có chị đang ở bách hóa ? Cậu út của em chính là Cục trưởng Cục Thương nghiệp thành phố, chuyên quản lý các cửa hàng bách hóa của các chị đấy.”

 

Chu Duy Quang lên tiếng : “Cục trưởng Tề là của ?”

 

.” Mã Triều Dương đối với Tần Hàn Thư gì kiêng dè, thậm chí còn : “Chị Thư, nếu chị ý định thăng tiến, em thể dẫn chị quen với em.”

 

Tần Hàn Thư : “Thế giới nhỏ thật, tuy em gặp Cục trưởng Tề bao giờ, nhưng chồng em quen Cục trưởng Tề nhiều năm .”

 

bách hóa, cũng là qua cửa của Cục trưởng Tề.

 

Mã Triều Dương kinh ngạc về phía Chu Duy Quang: “Thật ạ?”

 

Chu Duy Quang : “Cục trưởng Tề là lãnh đạo cũ của .”

 

Mã Triều Dương vốn ấn tượng với Chu Duy Quang, giờ càng cảm thấy thiết hơn.

 

Ba ăn cơm, nhưng chủ đề chuyện thì nhiều.

 

Tần Hàn Thư hỏi thăm tình hình của những thanh niên trí thức ở thôn Hảo Loan.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Mã Triều Dương nghĩ nghĩ : “Sau khi em , cũng liên lạc nhiều với họ, chỉ phần lớn đều về thành phố, thì tuyển dụng... , Trương Dao ở tương đối lâu, nhưng khi kỳ thi đại học khôi phục thì cô thi đỗ đại học.”

 

“Lâm Chi Hằng thì ?”

 

“Anh về thành phố từ năm bảy lăm, lúc khôi phục thi đại học thì thi đỗ Hoa Thanh.”

 

Tần Hàn Thư gật gật đầu, gì bất ngờ.

 

Trong lòng chợt động, Tần Hàn Thư liếc mắt Mã Triều Dương: “Trương Kháng Mỹ thì ?”

 

Mã Triều Dương sửng sốt một chút, mới : “Cô cũng về thành phố năm bảy lăm, gia đình ép về, nhưng đó bọn em liên lạc nữa, cũng tình hình của cô .”

 

Giọng điệu của Mã Triều Dương nhàn nhạt, khác gì lúc về những thanh niên trí thức khác.

 

Khiến hoài nghi, chút rung động từng rốt cuộc tồn tại . Tần Hàn Thư hỏi nhiều thêm nữa.

 

Ăn cơm xong, Tần Hàn Thư vốn định đưa Mã Triều Dương dạo loanh quanh, nhưng từ chối.

 

“Để hai ngày nữa , chị đưa hai đứa nhỏ ngoài, chú Mã dẫn chúng chơi, chiều nay em còn hẹn với khác.”

 

Tần Hàn Thư gật đầu: “Được.”

 

“Chị Thư, em sẽ thường xuyên đến Giang Thành, chúng giữ liên lạc nhé.”

 

Sau khi chia tay Mã Triều Dương, thấy thời gian còn sớm, khó khăn lắm cả nhà mới cùng ngoài một chuyến, nên họ quyết định đưa bọn trẻ chơi.

 

Nơi gần nhất thể chơi là một công viên, một thiết vui chơi cho trẻ em, nhưng sơ sài, chỉ cầu bập bênh và cầu trượt.

 

Chu Trì hứng thú.

 

Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên : “Con là học sinh tiểu học , thể chơi mấy thứ ấu trĩ chứ?”

 

Tần Hàn Thư khuyên con: “Đã đến thì cứ chơi .”

 

Chủ yếu là cũng chơi cái gì khác, còn cả một buổi chiều, thế nào để g.i.ế.c thời gian?

 

Chu Trì gì cũng chịu chơi, cuối cùng đề nghị: “Mẹ, chúng đến thư viện sách .”

 

Chu Duy Quang: “... Bố mày .”

 

Khó khăn lắm mới nghỉ một ngày cùng vợ, đến thư viện sách? Có mà điên.

 

Tần Hàn Thư nghĩ tới nghĩ lui, thời đại hoạt động giải trí vô cùng nghèo nàn, chỉ nửa ngày, thật sự gì.

 

Cuối cùng quyết định, dứt khoát bộ đường, coi như tản bộ. Những kiến trúc ở khu nhiều đều mang dấu ấn lịch sử, bên còn một khu nhà Tây cổ, mấy đời thế nào cũng trở thành một điểm du lịch.

 

Chu Duy Quang vui vẻ đồng ý.

 

Anh bế Chu Sanh, Chu Trì tự bên cạnh, Tần Hàn Thư sóng vai cùng Chu Duy Quang.

 

Thời tiết lạnh, đường nhiều , hàng cây ven đường thỉnh thoảng rơi xuống một chiếc lá vàng.

 

Cứ thong thả như , một cảm giác khác.

 

Tần Hàn Thư chỉ những tòa nhà hai bên đường, thỉnh thoảng giảng cho Chu Trì về phong cách kiến trúc, và lịch sử của một cửa hàng lâu đời.

 

Chu Trì thích những điều .

 

Chu Sanh thì chỉ hóng chuyện, hiểu cũng ở đó ê ê a a cổ vũ.

 

Đột nhiên, Chu Duy Quang chỉ một tòa nhà: “Cái .”

 

Tần Hàn Thư tưởng cũng hứng thú với mấy cái , đang định phụ họa vài câu, thì thấy Chu Duy Quang tiếp: “Ở đây mà đặt hai khẩu s.ú.n.g máy là thể khống chế bộ con phố .”

 

Tần Hàn Thư: “...”

 

Chu Trì: “...”

 

Chu Sanh: “Ê ê a a %¥#&&&...”

 

 

Loading...