Trọng Sinh Thập Niên 70 Sống Cuộc Sống Tốt Đẹp - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:27:31
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù tối qua ngủ ngon, nhưng mấy ngày nay đều nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể vẫn mệt mỏi.
Vừa xuống, cô thấy tiếng mở cửa.
Cô mở mắt qua, thấy Thẩm Minh Tranh về, theo bản năng dậy.
“Anh cả…” Cô hỏi, “Anh cũng ngủ trưa ?”
Thẩm Minh Tranh “ừ” một tiếng, đồ ngủ, cũng lên giường.
Cố Khê rụt trong một chút, nhường chỗ cho . Nào ngờ rụt , một cánh tay vòng qua ôm lấy cô, bộ cơ thể cô dựa lòng , thể cảm nhận sự mạnh mẽ và nóng từ . Trong đầu cô khỏi hiện lên cảnh mồ hôi nhỏ xuống cô tối qua…
“Anh cả.” Cố Khê đỏ mặt, “Nóng quá, thể đừng dựa sát như ?”
Mặc dù trong phòng quạt, nhưng quạt cũng đủ mát.
Thẩm Minh Tranh ôm cô, buông , chạm làn da ở cổ cô, cảm giác ấm ấm, mát mát.
Tối qua phát hiện , chỉ cần cô yên tĩnh, nhiệt độ cơ thể cô cao lắm, da thịt ôn hòa, nhiệt độ cơ thể rõ ràng thấp hơn bình thường, lẽ là do thể hàn.
Dì tổ cô từ nhỏ sống , mắc nhiều bệnh, trong đó bệnh thể hàn. Mặc dù nhiều phụ nữ đều thể hàn, nhưng cô đặc biệt nghiêm trọng, ngay cả mùa hè, tay chân cô cũng lạnh băng, mùa đông càng khó chịu hơn.
“Cố Khê.” Thẩm Minh Tranh lên tiếng, “Ngày mai chúng tìm dì tổ khám bệnh cho em.”
Nhân lúc còn ở Kinh thành, tìm dì tổ kê thêm vài thang t.h.u.ố.c mang theo, giúp cô điều chỉnh cơ thể cho .
Cố Khê: “…” Cô thích câu .
Thấy cô im lặng, dùng sự im lặng để bày tỏ sự phản đối, Thẩm Minh Tranh chút buồn , cô ngại bệnh viện, lẽ là t.h.u.ố.c bắc cho sợ .
“Được , ngủ .”
Anh hạ giọng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Cố Khê cảm thấy giống như một đứa trẻ dỗ dành, trong lòng chút khó chịu, nhưng nhanh ngủ .
Còn việc cô chê dựa quá gần sẽ nóng, thì khi ngủ cô quên mất.
**
Buổi tối, Cố Khê và Thẩm Minh Tranh tặng kẹo mừng cho trong khu nhà.
Vừa lúc đều tan sở về nhà, cũng coi như Thẩm Minh Tranh đưa Cố Khê mắt, chính thức giới thiệu với trong khu nhà quân đội.
Những nhận kẹo mừng đều chúc mừng họ, kéo Thẩm Minh Tranh chuyện, cũng những đàn ông cùng tuổi với Thẩm Minh Tranh lớn đ.ấ.m vai , chúc mừng hôm nào tụ tập .
Thẩm Minh Tranh đ.ấ.m nắm tay với đối phương.
Đây là điều hiếm thấy đối với Cố Khê. Nhìn những đó vui vẻ khi gặp Thẩm Minh Tranh, thể thấy Thẩm Minh Tranh năm đó xuất sắc trong nhóm . Mặc dù lính, ít khi về, nhưng vẫn ít còn nhớ đến .
Đến nhà họ Chu, cả hai em Chu Hoài Mân đều ở nhà.
Chu Hoài Anh vui vẻ chào Cố Khê: “Cố Khê, chúc mừng hai ! À, là chúng trao đổi địa chỉ , đến quân đội , chúng thư nhé.”
Cô kết bạn với Cố Khê, nhưng Cố Khê sắp theo chồng , trong lòng cô tiếc nuối, quyết định bạn qua thư với cô.
Cố Khê suy nghĩ một chút, từ chối lời đề nghị của cô.
Cô là chậm quen, hiếm khi chủ động kết bạn với ai. Đối với những cô gái nhiệt tình, tươi sáng như Chu Hoài Anh, cô thể từ chối .
Lúc rời , Chu Hoài Anh dặn dặn cô, nhất định thư cho cô, cho đến khi Cố Khê đồng ý mới thôi.
Đến khi tặng hết kẹo mừng về nhà, trời tối sầm.
Thẩm Trọng Sơn và Phùng Mẫn về đến nhà, đang đợi họ về cùng ăn cơm.
“Khê Khê, Minh Tranh, hai đứa về , mau rửa tay ăn cơm.”
Lúc ăn cơm, Phùng Mẫn ngừng gắp thức ăn bát Cố Khê, miệng lẩm bẩm: “Khê Khê, ăn nhiều , con gầy quá.”
Cố Khê chút khó xử: “Dì Phùng, con ăn hết nhiều thế .”
“Cứ ăn , ăn hết thì để Minh Tranh giải quyết!” Phùng Mẫn , , “À, gọi là dì nữa, gọi là !”
Cố Khê ngẩng đầu, Phùng Mẫn, đối diện với nụ rạng rỡ của bà, mặt cô cũng nở nụ , gọi: “Mẹ!”
Phùng Mẫn “ay” một tiếng, toe toét. Cuối cùng bà cũng Khê Khê gọi là .
Thấy Thẩm Trọng Sơn cũng sang, Cố Khê gọi một tiếng “Bố” với ông, sắc mặt Thẩm Trọng Sơn cũng dịu mấy phần, đáp lời.
Ăn cơm xong, Phùng Mẫn kéo Cố Khê thư phòng sắp xếp quà mừng và tiền mừng mà khách khứa gửi đến trong đám cưới hôm qua, dùng một cuốn sổ ghi , đây là sự qua tình cảm, trả .
Thẩm Minh Tranh cũng đến giúp.
Bận rộn nửa tiếng, Phùng Mẫn đ.ấ.m đấm eo, : “Già , già , chút việc thấy mệt, những thứ còn để hai đứa tự sắp xếp nhé.”
“Mẹ, nghỉ , con và Cố Khê là .” Thẩm Minh Tranh , cầm bút máy ghi tiền.
Cố Khê cũng : “Mẹ, cả ngày mệt , cứ giao cho tụi con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thap-nien-70-song-cuoc-song-tot-dep/chuong-53.html.]
Phùng Mẫn hai vợ chồng trẻ đó bận rộn, khỏi mỉm , vui vẻ rời .
Đến khi ghi chép xong tất cả các khoản mục, hai thu dọn đồ đạc.
Cố Khê cuốn sổ trải bàn, thấy những nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp, mỗi nét mỗi chữ đều phong thái riêng, ngay cả thưởng thức cũng thể thấy chữ .
Cô khen: “Anh cả, chữ thật.”
Thẩm Minh Tranh khẽ ho một tiếng, vành tai đỏ: “Đây là hồi nhỏ bà nội bắt bọn luyện, nhà bà nội đây là gia đình thư hương, chú trọng việc học của bọn . Hễ là con cháu nhà họ Thẩm, từ nhỏ đều theo bà luyện chữ…”
Cố Khê lộ vẻ ngưỡng mộ.
Cô bắt đầu học từ năm mười lăm tuổi. Trước đó, đừng chữ, từ một đến mười là giỏi . Năm năm từ mười lăm đến hai mươi tuổi, cô học dồn chương trình từ tiểu học đến cấp ba, nhưng chữ , khiến cô ngưỡng mộ những chữ .
Nhận thấy sự ngưỡng mộ mặt cô, Thẩm Minh Tranh : “Nếu em luyện chữ, sẽ dạy em.”
“Được ạ!” Cô lập tức rạng rỡ, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng ngước , như chứa đựng ánh .
Yết hầu khẽ động, Thẩm Minh Tranh cô bằng đôi mắt sâu thẳm, kéo cô lòng.
**
Cố Khê nhiệt tình với việc luyện chữ, lập tức nhờ một bản mẫu chữ, cô tập theo.
Thẩm Minh Tranh cô một cái, lấy vở luyện chữ , một đoạn danh ngôn màu đỏ lên đó. Nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, thể cảm nhận sự sắc bén, lạnh lùng toát .
Cố Khê chữ, một cái, thầm nghĩ câu “chữ như ” quả nhiên đúng.
Cô thưởng thức đoạn danh ngôn màu đỏ , cảm thấy thể đóng khung treo lên tường, giá trị nghệ thuật.
“Chữ của hợp để em luyện.” Thẩm Minh Tranh . Anh đến tủ sách dựa tường tìm một bản mẫu chữ: “Em thể dùng cái luyện .”
Chữ của quá cứng cỏi, thiện với mới bắt đầu.
Cố Khê nhận lấy, thấy chữ bản mẫu thanh tú, nhã nhặn, khác biệt với chữ của .
Giống như nét chữ của một phụ nữ cao quý, tri thức.
Cố Khê so sánh hai bản chữ. Mặc dù cô thích khí thế toát từ chữ của , nhưng cũng thể bắt chước , quyết định bắt đầu luyện từ bản mẫu chữ .
Chỉ là kịp bắt đầu luyện, cô kéo dậy.
Anh : “Không còn sớm nữa, về phòng ngủ , ban ngày rảnh luyện.”
Vẻ mặt Cố Khê khựng , một cái, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của , cô cứng nhắc gật đầu, ngoan ngoãn theo về phòng.
Sau khi rửa mặt, Cố Khê bàn trang điểm, lơ đãng thoa kem dưỡng da.
Cô khái niệm chăm sóc da, đây cũng hiểu những thứ . Đây là do Phùng Mẫn dạy cô, ngay cả mỹ phẩm cũng là Phùng Mẫn mua cho cô, con gái đối xử với bản một chút.
Mỹ phẩm thơm tho, thoa lên cũng thơm, cảm giác da trở nên mịn màng hơn.
Đang thoa, cô thấy động tĩnh ở cửa, là Thẩm Minh Tranh tắm xong trở về.
Cơ thể cô cứng đờ một chút, cô chậm rãi thoa, cảm giác trốn khỏi căn phòng .
Thẩm Minh Tranh đến bên cạnh cô, thấy cô đang thoa thứ gì đó lên cánh tay. Mặc dù hiểu tại các nữ đồng chí thoa thứ , nhưng cô thơm.
Dưới ánh đèn, làn da cô mịn màng, như sữa bò, chạm mềm mại như mỡ đông.
Toàn cô mềm mại, giống cứng nhắc.
Thẩm Minh Tranh cô thoa, đưa tay vén một lọn tóc của cô, đang nghĩ gì.
Bị chằm chằm như , Cố Khê còn thoa tiếp , chỉ thể thoa qua loa, cất đồ .
“Thoa xong ?” Anh hỏi, giọng khàn khàn.
Cố Khê cúi đầu, khẽ “ừ” một tiếng, khi kéo dậy, cô chút miễn cưỡng.
Thẩm Minh Tranh nhận sự miễn cưỡng của cô, cũng chút thoải mái, dường như tối qua… quả thực khiến cô chịu khổ.
Anh kéo cô về giường, tắt đèn.
Đèn tắt, căn phòng chìm bóng tối. Sau khi thích nghi với bóng tối, cũng chỉ thể thấy những đường nét lờ mờ trong phòng.
Hai giường, Cố Khê cảm thấy cánh tay vòng qua eo , cô gọn trong lòng , n.g.ự.c cô áp n.g.ự.c , thể cảm nhận nhịp tim định, mạnh mẽ của đàn ông.
Rõ ràng ngày hôm qua, mặc dù họ hôn ước, nhưng chỉ gặp vài , cũng quen thuộc.
Trước khi cưới, ngoài việc nắm tay, bất kỳ hành động mật nào. Bỗng chốc trở nên mật như , cô luôn cảm thấy khó tin.
Cô cứng đờ đó, cảm nhận bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên eo, cọ xát qua lớp vải, sợ trải qua một nữa.
“A… cả.” Cô run rẩy , “Em vẫn còn khó chịu…”
Người đàn ông chỉ ôm cô lòng, xoa xoa, tiếp tục nữa, : “Tối nay động em.”
Nghe câu , Cố Khê lập tức thả lỏng.
Tối qua là đầu tiên, khó chịu là thể. Ngoài sự bối rối ban đầu, đó thì cũng , chỉ là khi cô trải nghiệm sức bền và sự dẻo dai của một lính từ , cô thực sự trải qua nữa, sẽ sụp đổ mất. Bây giờ cơ thể cô vẫn khó chịu, chuyện đó.