Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-07-14 12:21:20
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý do họ đuổi bà mối thẳng là vì e ngại Khương Xuân, "Tuần Hải Dạ Xoa" .
Họ coi trọng thể diện của Khương Hà, nhưng Khương Xuân chắc chắn nghĩ thế. Nếu nàng cho rằng Khâu gia cha mất mặt, đến nhà họ gây sự thì ?
Khâu gia dù huy động cả gia đình , cũng chống nổi ba quyền hai cước của nàng.
Thêm nữa, họ là thích thông gia, dù nàng đánh, cũng coi như chịu đòn oan uổng.
Có cữu cữu Trịnh Nghệ kẹp ở giữa, Khâu gia thể báo quan, cũng thể yêu cầu nàng bồi thường tiền bạc, thế nên đúng là đòn oan tránh .
Khương Xuân liếc xéo ông , nhạt: "Có gì mà ? Mặt mũi của cha quan trọng thanh danh của tiểu nương tử nhà ngươi quan trọng hơn?"
Nàng dừng một lát, hừ lạnh từ cánh mũi: "Ta xem ai lá gan dám cha !"
Trương Phương lập tức vui vẻ mặt: "Có biểu cô nương câu , chúng liền kế hoạch !"
Ngay đó, ông hết lời khen ngợi Khương Xuân: "Vẫn là nhờ biểu cô nương. Biểu cô gia để ngài quản việc nhà thật là đúng đắn, ngài là chưởng nhà, Khương gia ngày càng hưng thịnh."
Nói , ông chỉ hộp quà đặt bàn, : "Lão thái thái nhà biểu cô gia sức khỏe phần yếu, nên bảo mang mấy thang thuốc bổ mà khác tặng cho lão thái thái đến cho biểu cô nương, hy vọng biểu cô nương chê."
Khương Xuân dĩ nhiên chê. Thời buổi , thuốc bổ chẳng bao giờ rẻ.
Nàng đáp: "Thật là lão thái thái ưu ái ban cho đồ ."
Nói xong, nàng gọi ngoài một tiếng: "Cha, cha mang một bao củ cải, lát nữa để Trương thúc mang về."
Rồi nàng sang Trương Phương, : "Đây là đồ nhà tự trồng, thứ gì quý giá, nhưng cha đem biếu lão thái thái nếm thử cho vui."
Thân thích qua , chú trọng lễ nghĩa, qua .
Trương Phương dĩ nhiên từ chối món quà của Khương gia, liền dùng xe lừa kéo một bao củ cải lớn về trấn.
Khương Xuân mở hộp quà bàn, phát hiện bên trong đều là những dược liệu nàng quen thuộc, bao gồm một gói hoàng kỳ, một gói đương quy, một gói long nhãn và một gói kỷ tử.
Nàng nhặt một quả long nhãn lên, bóc vỏ bỏ miệng nếm thử, phát hiện nó ngọt.
Vì , nàng bóc thêm một quả long nhãn, tay liền nhét miệng Tống Thời An, nhai mơ hồ: "Chàng thử xem, ngọt lắm đấy."
Nàng nắm một nắm nhỏ, đem ngoài nhét cho Khương Hà đang ngắm nghía xe lừa.
Quay trong, thấy Tống Thời An ăn xong một quả, nàng liền bóc thêm một quả nữa định nhét miệng .
Tống Thời An đầu tránh, : "Nàng tự ăn , ăn thì tự bóc là ."
Khương Xuân vẫn kiên trì giơ tay, trong miệng lẩm bẩm: "Thứ bổ máu, thì m.á.u tràn đầy, cơ thể nóng hầm hập, chẳng cần bổ gì cả. Cha cũng cần, chúng chỉ nếm thử mùi vị thôi, phần còn đều cho ăn hết ."
Tống Thời An ngước lên, chăm chú nàng một lúc, mới mở miệng, nhét quả long nhãn trong tay nàng miệng .
Trong lúc đó, môi tránh khỏi chạm ngón tay Khương Xuân, cảm giác mềm mại và ấm áp của môi khiến lưng nàng bỗng rùng tê tái.
Nàng tiến sát gần , dùng vai khẽ đẩy nhẹ vai , nhỏ giọng : "Thiếp sắp mang lò sưởi về, lúc đó và ngủ riêng chăn . Tối nay là cuối cùng ôm ngủ..."
Tống Thời An vốn đang mép giường, nàng đẩy nhẹ một cái liền nghiêng ngả ngã lên giường.
Khương Xuân liền bật , nửa đùa nửa thật : "Phu quân của mà đẩy một cái ngã như thế? Thật là dễ đẩy quá ."
Tống Thời An chống tay dậy, nàng một cái bực bội : "Sao nàng dùng thêm sức, đẩy ngoài tường luôn ?"
Khương Xuân liền tiến đến, vội vàng xoa bóp vai một cách ân cần, hì hì: "Thiếp nỡ? Phu quân là tâm can bảo bối của mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-97.html.]
Tống Thời An vung tay gạt tay nàng , hừ nhẹ một tiếng: "Cả ngày chỉ hoa ngôn xảo ngữ.”
Khương Xuân liền ghé sát tai , thì thầm: "Thiếp cũng thật sự cùng đao thương đập đất một trận, chỉ tiếc là thể của đến xương còn chẳng chống nổi."
Tống Thời An: "..."
Hắn nhắm mắt , bất đắc dĩ : "Giữa ban ngày ban mặt, nàng bớt linh tinh ."
Khương Xuân thế liền hùa theo, hì hì: "Ý phu quân là để tối tiếp ? Được , theo phu quân."
Tống Thời An: "..."
Hắn suýt nữa thì bật .
Gia hỏa , trong đầu những suy nghĩ lệch lạc, dù gì, nàng cũng thể vặn vẹo hơn nữa.
Thật nên gì với nàng mới .
Tuy , nhưng đến đêm, khi nàng ở trong chăn uốn éo như con rắn, nhõng nhẽo cầu xin hôn , cuối cùng vẫn thể cự tuyệt.
Tống Thời An đưa tay đỡ lấy gáy Khương Xuân, môi áp sát, chiếm trọn đôi môi đỏ mọng của nàng.
Hắn ngậm lấy môi nàng, từ từ mút, cắn nhẹ, l.i.ế.m láp cẩn thận, dùng lưỡi cạy mở hàm răng nàng, đưa lưỡi , quấn quýt cùng lưỡi nàng.
Học theo cách nàng đó, ngậm lấy đầu lưỡi nàng, nuốt nhả , nuốt , lặp lặp ngừng.
Khương Xuân hôn đến mức thở dốc, càng vặn vẹo như bánh quẩy.
Càng ngày nàng càng thấy đủ, khao khát nhiều hơn.
Nàng kéo dây buộc tiểu y của , kéo đầu xuống thấp hơn, ngầm ám chỉ nên hôn chỗ khác.
Tống Thời An buông môi nàng , nhưng theo ý nàng mà hôn lên cổ nàng.
Những nụ hôn dày đặc rải lên cổ, Khương Xuân khép hờ mắt, đôi môi như cánh hoa hé mở, miệng nàng liên tục phát những tiếng rên rỉ nhỏ, hiển nhiên đang thích thú.
Tống Thời An lưu luyến cổ nàng một lúc lâu, đó mới chầm chậm di chuyển xuống.
Khi nụ hoa mềm mại rơi miệng , Khương Xuân đột ngột nắm chặt lấy tấm đệm, cơ thể kiềm chế mà cong lên, tự nguyện dâng cho .
Khương Xuân tìm kiếm nắm lấy một tay của , đặt lên bên n.g.ự.c còn của .
Đôi mắt phượng của Tống Thời An lập tức trợn tròn.
rút tay , thậm chí còn tự học đại pháp nhào bột mì cùng hái nho.
Hai đường cùng lúc, tay và miệng đồng thời phối hợp, khiến Khương Xuân sướng đến mức suýt chút nữa thì phi thăng thành tiên.
Khi thứ kết thúc, Khương Xuân đưa tay ôm chặt lấy Tống Thời An mệt chết, kéo lòng , để đầu chôn n.g.ự.c .
Nàng dùng những ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài rối tung của trong chăn, giọng luyến tiếc mà : "Thật hi vọng phu quân sớm hồi phục, để thể thoải mái ăn thịt."
Tống Thời An khi nãy vì quá nhập tâm mà dùng sức quá mạnh, giờ đây cả môi và lưỡi đều tê dại.
TBC
Hắn vô lực hừ một tiếng: "Nàng đúng là gia hoả lòng tham đáy, cho dù khỏe mạnh nữa, sớm muộn gì cũng nàng ép khô mà thôi.”
Khương Xuân đồng tình, nhẹ kéo tai : "Chàng bậy bạ, luôn quan tâm thể của phu quân, thể đòi hỏi quá mức? Cùng lắm là ba ngày một thôi."
Tống Thời An: "..."