Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:14:05
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần đây, mỗi trưa nàng đều cho thêm một chén chè tuyết nhĩ hạt sen, buổi tối nhất định là một bát tổ yến chưng đường phèn.
Tổ yến huyết và tuyết nhĩ đều là những thứ thượng hạng hiếm thấy thị trường, thậm chí còn hơn cả những món từng dùng ở Tống gia.
Hiển nhiên tất cả đều là nhờ năng lực thần kỳ "vật từ hư " của nàng.
Dù , những thứ rõ ràng dễ kiếm, nếu thì đó chuyện tổ yến huyết gián đoạn.
Không thể phủ nhận, nàng thật sự hào phóng trong việc đầu tư .
Nghĩ đến đây, khỏi thầm nhủ, bỏ từng vốn liếng, khi thể điều dưỡng xong, chắc chắn nàng sẽ thu cả vốn lẫn lời.
"Sột." Tống Thời An âm thầm hít một lạnh.
Đây là gì? Chính là "ân tình mỹ nhân khó trả" ?
Xem cho dù thể hồi phục, vẫn tiếp tục dùng dược liệu bổ dưỡng, còn luyện võ hàng ngày nữa.
Bằng , khụ, thật sự liệu thể thỏa mãn nổi cái bụng đáy của nàng .
Dù thì tục ngữ câu thế — "Mệt c.h.ế.t trâu, chứ cày hỏng đất."
"Phu quân đang nghĩ gì mà sắc mặt đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ thế ?"
Giọng của Khương Xuân đột nhiên vang lên, sắc mặt Tống Thời An lập tức cứng đờ, do chột nên mặt càng đỏ hơn.
Thấy Khương Hà từ lúc nào rời khỏi bếp, bèn hung hăng lườm nàng một cái, chút vui vẻ mà : "Ta nàng, nàng đừng đoán bậy đoán bạ."
Khương Xuân tiến gần, tươi: "Sao phu quân đang nghĩ bậy? Chàng ? Biết cũng sẽ ."
Tống Thời An lập tức từ chối: "Không, ."
TBC
Những ý nghĩ lung tung của nàng, dám kể , chỉ mới nghĩ thôi cũng đủ khiến mặt đỏ bừng, cảm thấy vô cùng hổ.
Từ khi đổ bệnh tới nay, mười ngày liền hai chung chăn, nàng - kẻ mặt dày vô sỉ - luôn ép hôn lên đôi gò bồng đào của nàng chỉ một .
Hắn hối hận đến xanh ruột, đáng lẽ nên bắt đầu chuyện . Đã khởi đầu , với tính cách tham lam chán của nàng, nàng thể dễ dàng buông tha cho ?
Giá mà khi lỡ hôn nàng hôm đó, dứt khoát xin , giải thích rõ ràng, chứ mềm lòng, nghĩ rằng nàng vất vả chăm sóc lúc ốm, nên mới đáp một chút.
Có bao cách để báo đáp, cớ gì chọn cái cách chẳng thể thành lời ?
Giờ thì , nàng thường xuyên bất ngờ tấn công, lúc phòng , lột y phục của , ép ngậm lấy gò bồng đào mềm mại của nàng...
Đồ miệng , còn thể đẩy ? Chỉ thể cam chịu mà phục vụ nàng thôi.
Cho nên, những ý nghĩ quái đản của nàng, nhất định dám , chắc chắn tai họa khôn lường.
“Không thì thôi, phòng mà vẽ tranh của .” Khương Xuân bĩu môi, phất tay về phía .
Thật mấy ngày nay nàng trêu chọc , vì nàng cảm thấy gần đây bản quá buông thả, ăn no còn chẳng kiềm chế.
Thân thể của Tống Thời An vẫn còn yếu, mới khỏi bệnh nặng, mà nàng cứ cách vài ba ngày ép hôn , nào thể cũng phản ứng, hiển nhiên là lợi cho sức khỏe.
Vì hạnh phúc lâu dài, nàng tự nhủ kiềm chế.
Nhân tiện hiện giờ xe lừa đóng xong, đợi ngày mai kéo về, nếu vấn đề gì, nàng sẽ thành một chuyến ngày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-94.html.]
Đến tiệm rèn nhà Cẩu gia xem thử lò sưởi xong , tiện thể bốc thêm một tháng thuốc cho Tống Thời An, mua về thêm một ngàn cân than đá.
Giờ là cuối tháng chín, ngay cả nàng - vốn khỏe mạnh - cũng chịu nổi, mặc thêm áo bông dày, sắp sửa tuyết rơi .
Chưa gì khác, nhanh chóng kéo than về, nếu thì khi tuyết rơi, xe lừa sẽ khó khăn. Lò sưởi nàng thể vác về, nhưng thể vác một ngàn cân than bộ hai ba canh giờ trong trời tuyết .
Vả , nàng còn mua một đôi giày da hươu.
Khó khăn lắm Tống Thời An mới nghĩ cho nàng, cố gắng khuyên nàng mua một đôi giày da hươu chống nước, nàng thể để thất vọng .
Nghĩ đến đây, nàng bước tây phòng, với Tống Thời An đang pha màu: "Thiếp định ngày thành xem thử lò sưởi xong , mua gì ?
Nếu thì cứ , phu nhân của tiền, sẽ mua hết cho ."
Do dự một lúc, nàng vẫn nhịn mà thêm một câu: " đừng mua gì đắt quá, nhà kiếm tiền chẳng dễ, tiết kiệm."
Cuộc sống ở kinh thành hề dễ dàng, tương lai khi kinh sẽ cần nhiều tiền, bây giờ sống tiết kiệm.
Tống Thời An nghiêng , đưa cho nàng một cuốn “Luận ngữ” chép xong từ , : "Ta chẳng mua gì cả, nàng giúp mang cuốn sách tiệm sách bán ."
Gần đây đều bận vẽ tranh phong cảnh cho Lư Chính Hành, thời gian chép sách, đây là cuốn sách chép từ .
"Được." Khương Xuân sảng khoái đáp lời, nhận lấy cuốn sách.
Tống Thời An cúi đầu, cầm bút lông tiếp tục pha màu.
Khương Xuân liếc mắt , ánh mắt rơi chiếc trâm gỗ thô kệch đầu .
Tuy chiếc trâm gỗ chẳng thể che lấp vẻ tuấn mỹ của , nhưng hiểu , nàng để chịu thiệt thòi như .
Lần thành, nàng sẽ đến tiệm trang sức mua cho một chiếc trâm bạc, dù cũng tốn mấy lượng bạc.
Coi như là cho một bất ngờ.
Mà là bất ngờ thì tất nhiên thể cho .
với cái tính giữ mồm miệng của Khương Xuân, tối hôm khi hai cuộn tròn ngủ chung, nàng vẫn nhịn mà để lộ kế hoạch của .
Tống Thời An ngẩng đầu lên từ trong vòng tay nàng, liếc mắt nàng một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động.
vẫn mở miệng từ chối: "Không cần lãng phí bạc , hiếm khi ngoài, dùng trâm gỗ là đủ ."
Khương Xuân hì hì: "Dù là ở nhà cũng ăn vận đẽ chứ, gì mà "nam nhân vì yêu", thấy cũng hợp lý mà."
Tống Thời An: "..."
Tống Thời An còn lời nào để : “Là ‘nữ tử vì yêu mà trang điểm,’ câu xuất phát từ *Chiến Quốc Sách*, nàng đừng mà tùy tiện đổi.”
Khương Xuân lập tức vẻ oan ức: “Cái gì mà gọi tùy tiện đổi? Thiếp đây thành , mà thì một chữ cũng , dù sửa bậy cũng cái tài đó chứ.”
“Liệu nàng nghĩ tin ?” Tống Thời An khẽ hừ một tiếng, dám cược cả mạng sống của , chắc chắn là nàng sửa .
Ngoài nàng, nữ tử mặt dày vô sỉ , còn ai khác mấy lời chẳng như thế chứ.
Khương Xuân trừng mắt , phần yếu thế hét lên: “Phu quân là ? Chàng tin rằng chữ ?”
Mình che đậy bấy lâu, cuối cùng cũng lộ tẩy ?
Tống Thời An vạch trần lớp vỏ bọc của nàng ngay lúc , khẽ lắc đầu, giải thích: “Ý là chữ ‘nam tử’ trong câu ‘nam nhân vì yêu’ chắc chắn là do nàng sửa .”