Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:14:01
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân chen chăn của Tống Thời An, đắp chăn của lên chăn của .
Nàng đưa một tay , gối đầu lên, hì hì với Tống Thời An: "Phu quân, hai cởi hết y phục ?"
TBC
Dưới ánh đèn dầu mờ mờ, mặt Tống Thời An đỏ ửng lên, đến cả tai cũng đỏ bừng.
Hắn vội vàng : "Không cần."
Khương Xuân bĩu môi, tính cách của đúng là khó chiều, ngủ chung chăn với nàng, chịu cởi y phục.
việc ngủ chung chăn với đối với nàng là một niềm vui bất ngờ, nên nàng cũng ép buộc thêm.
Nàng hỏi thêm ý kiến của , trực tiếp đưa tay ôm lòng .
Với thể gầy trơ xương của , cộng thêm việc khi hạ sốt tay chân mềm nhũn, nếu nàng sấp trong n.g.ự.c ngủ một đêm, sáng mai lẽ sẽ biến thành một xác ướp mất thôi.
Nàng vung tay lên: "Ngủ !"
Mặt Tống Thời An bỗng nhiên nhấn cục bông mềm, khuôn mặt đỏ ửng lên vì hổ, định mở miệng để bảo nàng buông , nhưng mở miệng thì trong miệng cảm thấy cái gì đó xông .
Hắn trong lúc nhất thời kịp phản ứng, quai hàm động đậy mấy .
Khi nhận gì, bộ cơ thể sợ đến ngây .
Khương Xuân "hít" một lạnh, cúi xuống Tống Thời An, cảm thấy thật thể tin nổi.
Gia hoả , thực sự chuyện như ?
Lại còn chủ động !
Cái gọi là gì? Không thể trông mặt mà bắt hình dong?
Gia hoả quả nhiên như vẻ ngoài thanh lãnh cao ngạo, mà chính là một kẻ táo bạo một bụng đầy "ý tưởng kỳ quặc"!
Tống Thời An đầu óc trống rỗng, mất một lúc lâu mới lấy ý thức.
Lập tức hổ đến nỗi chỉ tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.
dù lỗ thật cũng thể chui , vì giải thích với Khương Xuân, nếu nàng sẽ hiểu lầm mất.
Tống Thời An vội vàng nhả , nhưng lẽ vì quá hốt hoảng, loay hoay mãi mà vẫn .
Khương Xuân cho cảm giác tê tê, thoải mái đến nỗi nhắm mắt , rên rỉ một tiếng.
Động tác của Tống Thời An dừng .
Hắn ngẩng đầu lên từ n.g.ự.c nàng, thấy nàng ngửa gối, đôi mắt nửa khép nửa mở, răng cắn môi, bộ dáng ẩn nhẫn mà cũng thích ý.
Hiển nhiên thích cách đối xử với nàng như .
Hắn mím môi, xoắn xuýt một hồi lâu.
Một lúc , hít một sâu, cúi đầu xuống, tiếp tục việc .
Nếu nàng thích như , thuận theo ý nàng .
Sửng sốt ngơ ngác một hồi, trong đầu lóe lên một ý tưởng, áp dụng ngay những gì học từ nàng.
Khương Xuân suýt chút nữa vểnh lên, miệng ngừng rên rỉ.
Tống Thời An nàng khích lệ, liền chuyển sang bên , cũng thực hiện một chiêu tương tự.
Khương Xuân sung sướng chết, thể tránh khỏi động tình, nếu vì hiện tại thể còn suy yếu, nàng luân hãm với ngay lập tức.
Trước khi nàng thể kiểm soát nổi ham của , nàng khó khăn kêu dừng : "Đủ đủ , phu quân, vẫn đang bệnh, nên vận động lưỡi quá nhiều, hôm nay hết dừng ở đây thôi."
Tống Thời An: "..."
Cảm giác hổ mà cố gắng đè nén, giờ trào dâng.
Hắn buồn bực hổ mà rống lên: "Nàng im , ai coi nàng là câm ."
Khương Xuân bĩu môi, lẩm bẩm nhỏ: "Thiếp cũng chỉ là lo cho thôi, nếu tiếp tục thế , dám chắc sẽ khống chế mà cưỡng bức ."
Tống Thời An: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-92.html.]
Nghe xem, xem, cách chuyện như một nữ đại vương sơn tặc , bắt đầu nghĩ giống như nàng bắt về áp trại phu quân.
dám mạo hiểm, lỡ nàng thực sự như , với tình trạng cơ thể hiện tại cộng thêm đang bệnh của , khẳng định sẽ mạng.
Đã nhốt trong thiên lao tra tấn nửa năm trời mà vẫn mất mạng, cuối cùng mất mạng vì chuyện , thật thể chịu nổi sự nhục nhã đó.
Vì , lập tức di chuyển, nhả , vùi mặt giữa hai gò bồng đào, đó nhắm nghiền hai mắt .
Khương Xuân thở phào nhẹ nhõm.
…
Quyết định đợi khi lò sưởi xong, nàng quả quyết ngủ chung chăn với nữa.
Ngủ ôm thì thoải mái thật, nhưng chỉ mà ăn thì quá dày vò .
Hắn chịu dày vò, nàng cũng chịu dày vò.
Vừa chỉ riêng nàng động tình, mà chính cũng phản ứng.
Vì sức khỏe của cả hai, nhất là mỗi ngủ một chăn.
vẫn khen ngợi , khích lệ , sẽ nghĩ nàng thích, tổn thương, chịu chủ động phục vụ nàng thì ?
đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của nàng, thể chủ quan.
Nàng cân nhắc từ ngữ, “cảm động” : “Phu quân đối xử với như , thật sự vui, cũng thích.”
Tống Thời An: “…”
Hắn đang cố gắng chìm giấc ngủ, ngủ một giấc quên hết sầu, tỉnh dậy lẽ sẽ quên chuyện tối nay.
nàng cho phép giả vờ bình yên, còn công khai nhắc đến những chuyện hổ…
Gia hỏa thật hổ là gì!
Hắn nhanh chóng đáp : “Biết , giờ còn sớm nữa, mau ngủ .”
Khương Xuân sự hoảng hốt và hổ trong lời của , nhịn mà trêu ghẹo: “Phu quân đánh giá kỹ thuật của ?”
Tống Thời An trả lời một câu với tốc độ cực nhanh: “Không .”
Còn đánh giá kỹ thuật của ?
Thà thiên lôi trời đánh trở về kiếp , thà một ông già chân tay linh hoạt, cũng trải qua chuyện hổ như .
Khương Xuân “chậc” một tiếng, tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, đánh giá của chuyên nghiệp, phu quân nhất định sẽ lợi ít.”
Dù kiếp nàng cũng xem heo chạy ít, kiến thức lý thuyết phong phú, là một bậc thầy về lý thuyết.
Tống Thời An mơ hồ : “Không thấy, thấy, ngủ .”
Khương Xuân: “…”
Khá lắm, dùng chiêu trò của !
Gọi là gì nhỉ? Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng?
Tất nhiên, là đèn.
*
Có lẽ do uống thuốc của Tiểu Tề đại phu kê đơn, cơn cảm lạnh của Tống Thời An đến nhanh mà cũng khỏi nhanh, mỗi ngày một hơn.
Ngoài sân đất còn khô ráo, bệnh của khỏi hẳn.
Khương Xuân dõng dạc tuyên bố mới là công thần, nhờ “túi nước nóng” bằng thịt của , mới khỏi nhanh như .
Tống Thời An giận mà dám , ngầm thừa nhận cách của nàng.
Bởi vì tầm xa, đoán rằng nếu dám phản bác nàng, nàng sẽ lôi chuyện hai mặc y phục ôm ngủ cả đêm , thậm chí còn kéo theo chuyện hôn nàng đó.
Vì thời thế mà im lặng.
Khương Xuân hài lòng với sự thức thời của , nên nhân lúc bán thịt về, nàng khua chiêng gõ trống thêu thùa may vá, mất nửa tháng để thêm một bộ áo bông và một cái chăn bông cho .
Một ngày nọ, Khương Hà nhắc nhở nàng: “Thợ mộc nhờ báo rằng xe lừa của nhà xong , ngày mai con bán thịt xong nhớ đến tiệm thợ mộc kéo xe lừa về.”