Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:56
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự việc đến nước , nếu còn đến lễ nghĩa nam nữ, chẳng cần Khương Xuân gì, cũng tự cảm thấy đang giả bộ thanh cao khi việc đúng.

Hắn nhắm mắt, thở dài một tiếng.

Thôi kệ, dù sớm muộn gì cũng sẽ trở thành "bữa ăn" của nàng, ngủ chung một chăn sớm muộn thì cũng khác biệt nhiều lắm.

Khương Xuân thấy lắc đầu thở dài, liền : “Chàng đừng vẻ như một cô nương tướng cướp bắt về áp trại phu nhân thế chứ. Yên tâm , khi khỏe , nhất định sẽ ép viên phòng .”

Tống Thời An nhắm mắt .

Hắn yên tâm về nàng, mà là yên tâm về chính .

loại lời chắc chắn thể , nếu nàng sẽ đắc ý thế nào nữa.

Tống Thời An gật đầu vài cái, âm thầm phát một tiếng "ừm" nhỏ.

quên rằng khuôn mặt đang áp chỗ mềm mại của nàng, nên động tác chẳng khác gì dùng mặt để cọ nhẹ qua đó.

Điều khiến nàng bất ngờ.

Khương Xuân còn nhận sự đổi, nhưng Tống Thời An thì cả khuôn mặt cứng đờ, dám động đậy chút nào nữa.

Tống Thời An vốn nghĩ rằng sẽ thức trắng đêm, mở mắt đến khi hừng đông.

do sốt đến mơ mơ màng màng, uống thêm một chén thuốc tác dụng giúp ngủ, quan trọng nhất là thể ấm áp của Khương Xuân, trong vòng tay nàng khiến cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chẳng bao lâu , liền chìm giấc ngủ sâu.

Ngày hôm , Khương Xuân tỉnh dậy đúng giờ Dần ( 3 giờ sáng).

Do trời mưa, nhà nàng ba ngày bày hàng bán .

TBC

Hôm nay đáng là ngày mổ lợn, mặc dù đường còn chút lầy lội, đẩy xe cút kít vẫn khó khăn, nhưng chỉ hơn một trăm cân thịt lợn, với sức lực của nàng thì việc cũng khá nhẹ nhàng.

vì Tống Thời An bệnh, Khương Hà là lão đại thô kệch, giỏi chăm sóc khác, nàng thực sự yên tâm, nên quyết định nghỉ thêm một ngày.

Nàng định đưa tay, dùng mu bàn tay thử xem trán của Tống Thời An còn nóng .

Kết quả đưa tay lên, giơ lên một chút, cánh tay nàng thực sự thể nhấc lên .

Tống Thời An thường ngày ngủ ngay ngắn, thẳng giường, hai tay chồng lên bụng, cơ bản là như thế nào thì tỉnh dậy cũng như thế, thậm chí xoay cũng ít.

hôm nay thì khác, quấn chặt lấy nàng như con bạch tuộc, tay chân nàng kẹp chặt, thể cử động chút nào.

Nếu dùng sức kéo tay , chắc chắn sẽ đánh thức , nên nàng đành tạm thời bỏ qua.

thì vẻ như hạ sốt một chút, ít nhất hiện tại cơ thể còn nóng như đêm qua.

Tối qua ôm , cảm giác như ôm một túi chườm nước sôi, suýt nữa thì bỏng rát da nàng.

Quả nhiên, dễ gì mà chiếm tiện nghỉ từ mỹ nhân.

Khương Xuân trong lòng tự than thở một chút, tự trách, mơ mơ màng màng ngủ .

Một canh giờ , Tống Thời An mơ màng mở mắt, chút hôm nay là ngày nào, thật lâu mới lấy tinh thần.

Mặc dù Khương Xuân kéo rèm vải thô dày trở , nhưng vì kịp khâu viền, nên hiện tại cửa sổ vẫn treo rèm vải lanh dễ xuyên sáng.

Lúc , bên ngoài trời bắt đầu sáng, ánh sáng mờ mờ chiếu qua cửa sổ, ngạc nhiên phát hiện đang trong chăn của Khương Xuân.

Hơn nữa, đang ở trong một tư thế cực kỳ mật với nàng.

Một tay khoác lên cổ nàng, một tay ôm lấy eo nàng, mặt vùi giữa hai bầu n.g.ự.c mềm mại của nàng, một bên nhũ hoa chỉ cách miệng gần, phảng phất như chỉ cần mở miệng là thể dễ dàng nuốt lấy nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-90.html.]

Hai chân cũng kém là bao, một chân của luồn đầu gối nàng.

Chân còn thì cong lên, đầu gối chống đỡ bắp đùi nàng, cẳng chân chen giữa hai chân nhỏ của nàng, chặt chẽ áp sát .

Điều đáng chú ý nhất là, cả hai đều mặc mảnh vải nào, cứ như thế mà trần truồng ôm ...

Hắn lắc lắc đầu vẫn còn chút mơ hồ, cau mày suy nghĩ một lúc lâu, ký ức của ngày hôm qua mới dần dần hiện lên trong đầu.

Sau đó, nên cảm nhận như thế nào.

Cảm động thì chắc chắn là cảm động, nàng lội bùn chạy lên trấn để mua thuốc cho , vất vả nấu thuốc, cũng phục vụ uống xong.

Nàng còn dùng khăn vải thấm nước lạnh để lau trán cho , bởi vì sốt cao quá, cứ hai khắc đồng hồ là nước một .

Khi thấy những hạ sốt mà còn lạnh run lên, cả rét đến run rẩy, nàng liền ôm chăn của nàng, dùng thể ấm áp của để sưởi ấm cho .

Không hề phóng đại khi rằng, đời chín phần mười nam tử đều một thê tử chu đáo đến mức như nàng.

để rằng nàng tư tâm nào, thì cũng tin.

Chuyện lạnh, nàng rõ ràng những cách khác để giải quyết, ví dụ như đắp thêm vài lớp áo bông lên chăn của , hoặc nửa đêm dậy đốt lửa sưởi ấm .

nàng cho lựa chọn nào, trực tiếp ôm chăn của nàng, còn cởi sạch y phục của cả hai...

Gia hỏa thật đúng là lúc nào cũng quên chiếm chút tiện nghi của !

Tâm trạng của phức tạp vô cùng.

Ngay lúc đó, Khương Xuân đang ngủ bỗng nhiên trở , nàng cố gắng lật một , cố thêm một nữa nhưng vẫn trở .

Nàng mơ màng mở mắt, liền thấy trong ánh sáng mờ mờ, một đôi mắt phượng tuyệt với thần sắc phức tạp đang chăm chú .

Khương Xuân lúc mới lờ mờ nhận , lý do nàng thể trở là vì một "con bạch tuộc" đang quấn chặt lấy nàng.

Tống Thời An thấy nàng đột nhiên mở mắt, lập tức cúi đầu, dám nàng, gương mặt đỏ bừng lên.

Sau khi cúi đầu, qua kẽ hở của chăn, thấy tình cảnh hiện tại của hai , liền luống cuống buông nàng , cố gắng lùi để tạo cách.

Tuy nhiên, chăn đơn vốn đủ rộng rãi, chịu nổi việc cứ lùi mãi như ?

Lùi vài , một bên m.ô.n.g của lộ ngoài chăn.

Khương Xuân nhịn , bật "phì" một tiếng.

Nàng đưa tay , nhanh chóng sờ một cái, : "Phu quân lộ m.ô.n.g ngoài ?"

Tống Thời An nhận phạm một sai lầm nghiêm trọng khi để ý lộ mông, vội vàng cuộn chăn, cố gắng che giấu bản thật kín đáo.

trong tư thế đó, thể khó tránh khỏi việc tiếp xúc sát Khương Xuân.

Tống Thời An: ...

Rốt cuộc đang tự khổ ?

Khương Xuân mỉm loay hoay, hiếm khi chọc ghẹo .

Cho đến khi chui chăn kín mít, nàng mới nhẹ nhàng đưa tay lên trán , cảm nhận nhiệt độ.

Sau đó, nàng khẽ thở dài một tiếng: "Tốt hơn hôm qua nhiều , nhưng vẫn còn sốt, chờ đến chiều tối uống thêm một thang thuốc nữa xem ."

Từ trong chăn, Tống Thời An lên tiếng yếu ớt: "Ừ."

Khương Xuân thấy hổ đến mức dám thẳng chính , hận thể chôn đầu cát như con đà điểu, cố nén thật sự khó khăn.

Cuối cùng nàng nhịn , trêu chọc một câu: "Phu quân, đêm qua ngủ chung chăn với , ngủ say sưa như , trách nhiệm với đấy, đừng vứt bỏ nhé."

Loading...