Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:53
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

, quyết định dứt khoát từ chối: "Không cần, cơ thể vẫn chịu đựng ."

Tuy nhiên, ngay ngày hôm khi những lời , Tống Thời An cảm lạnh, ho đến rách cả phổi, đến trưa thì cơn sốt cũng bùng lên.

Thuốc mà Tiểu Tề đại phu kê uống hết, may mắn là Khương Xuân vẫn giữ phương thuốc.

Thế là nàng lội qua đất lầy lội, vội vã đến y quán Tề gia trong trấn, nhờ Tề lão đại phu dựa theo đơn thuốc của cháu trai ông mà bốc bảy thang thuốc.

Nàng trả tiền, ôm bọc thuốc vội vàng trở về, khi ngang qua tiệm tạp hóa, tự chủ mà nhớ chuyện Khương Loan mua mứt cho Tống Thời An.

Bước chân nàng bỗng rẽ ngang, bước tiệm tạp hóa, bỏ ba văn tiền mua một gói mứt.

Trong thời cổ, đường còn đắt hơn cả thịt lợn, một cân thịt lợn nhiều mỡ ít nạc chỉ cần hai văn tiền, nhưng một gói mứt nhỏ chừng sáu bảy lạng tốn đến ba văn, thật đúng là đắt như cắt cổ.

Thôi thì, ai bảo bệnh chứ, bệnh nhân lớn nhất là đây.

Vội vã trở về nhà, Khương Xuân liền lập tức sắc thuốc, mang tây phòng cho Tống Thời An uống.

Tống Thời An dám xuống, chỉ cần là ho càng dữ dội hơn, đành dựa chồng gối bông mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mở mắt qua, thấy Khương Xuân mang chén thuốc bước , tay tuy sạch sẽ nhưng gấu quần đầy bùn, giày trông như từ trong bùn lầy vớt .

Hắn vội : "Nàng, khụ khụ khụ, mau y phục và giày dép, cẩn thận, khụ khụ khụ, cẩn thận nhiễm phong hàn."

Ho khụ khụ hai mới miễn cưỡng xong một câu.

"Không vội, uống thuốc ." Khương Xuân đặt chén thuốc lên bàn cạnh giường, đưa tay đỡ dậy.

Rồi nàng bưng chén thuốc lên, tự tay đưa đến bên môi , : "Đã nguội bằng nước lạnh , nóng , cứ uống ."

Tống Thời An từ chối, với tình trạng hiện tại của , nếu uống thuốc, ho đành, nhưng cơn sốt cao thể lấy mạng .

Tống Thời An dựa tay nàng, từng ngụm nhỏ uống hết chén thuốc.

Uống như thế , vị đắng cứ như kéo dài vô tận, cổ họng yếu ớt của đau nhói, như đang chịu tra tấn.

còn cách nào khác, nếu uống một ngụm lớn, lỡ cơn ngứa cổ họng trỗi dậy, kìm ...

Thì sẽ phun cả chén thuốc Khương Xuân.

Khi uống hết chén thuốc, lưng toát một lớp mồ hôi mỏng.

Khương Xuân đặt chén lên bàn cạnh giường, chạy nhà bếp lấy gói mứt , dùng ngón tay bốc một miếng đưa đến bên môi .

Nàng : "Nào, mở miệng , ăn một viên mứt cho ngọt miệng, thì miệng sẽ đắng lắm."

Tống Thời An liếc gói mứt giấy dầu trong tay nàng, ngước mắt biểu cảm như đang dỗ trẻ con của nàng, im lặng một lúc, vẫn mở miệng ngậm viên mứt .

Khương Xuân cúi xuống, hôn nhẹ lên môi một cái, khen ngợi: "Ngoan."

Tống Thời An lập tức nhíu mày, nhanh chóng nhai viên mứt trong miệng nuốt xuống, đó nghiêm giọng: "Nàng cách xa một chút, đừng động tay động chân, cẩn thận lây bệnh."

Khương Xuân , khuôn mặt vô tội : "Thiếp động tay động chân , động môi thôi mà."

Tống Thời An: "..."

Hắn bất lực : "Nàng hiểu ý , đừng giả ngốc nữa."

Thấy nàng vẫn đờ động đậy, chỉ thể thúc giục thêm một nữa: “Mau y phục và giày dép của nàng , cẩn thận lạnh nhiễm phong hàn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-89.html.]

Khương Xuân tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Được , sẽ , đừng lải nhải như Đường Tăng niệm kinh nữa.”

Nàng tiên mang bát thuốc ngoài rửa sạch, rửa tay xong, lục tìm y phục trong tủ.

Khi tìm thấy quần, nàng xuống mép giường, tháo khăn buộc lưng, bắt đầu cởi quần.

Tống Thời An lập tức , miệng khỏi than thở: “Cha nhà, nàng nhà bếp mà ?”

“Ra nhà bếp gì?” Khương Xuân cởi quần vỗ nhẹ lên đùi mặc quần lót, hừ một tiếng: “Bên trong cởi chuồng, sợ gì chứ?”

Nghĩ một lát, nàng khúc khích: “Dù cho bên trong cởi chuồng, thì là phu quân của , gì mà ?”

Tống Thời An: “……”

Nói lý quá, thật sự phản bác thế nào.

Im lặng một lúc, nhẹ nhàng : “Mặc dù , nhưng hai vẫn viêm phòng, nàng cũng nên kiêng kị chút ít.”

Khương Xuân hừ một tiếng, chẳng quan tâm bệnh nhân , phản bác thì cứ phản bác: “Lúc chủ động hôn môi, kiêng kị một chút?”

Nghe nàng , mặt Tống Thời An lập tức nóng bừng, khuôn mặt vốn đỏ ửng vì sốt giờ càng đỏ thêm vài phần.

Khương Xuân xong quần và giày, ngẩng đầu lên thấy mặt đỏ bừng như than lửa, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác đau xót, chút hối hận vì tranh cãi với .

Nàng vội vàng tiến tới, đỡ xuống nửa chừng, lấy chăn của đắp lên .

Miệng nhẹ nhàng : “Vừa mới uống thuốc, cứ ngủ một giấc cho mồ hôi, tỉnh dậy sẽ thấy dễ chịu hơn chút.”

Tống Thời An ngủ một giấc thẳng đến tận đêm, khi tỉnh dậy những thấy dễ chịu hơn, mà còn sốt nặng hơn.

Mặt và cổ đỏ rực như con tôm luộc, thế mà rét run chịu , dù đắp hai lớp chăn nhưng vẫn ngừng run rẩy.

Khương Xuân đút cho nửa bát cháo trắng, mang chậu nước mát tây phòng, thấm khăn ướt, đắp lên trán .

Thấy co ro trong chăn, run rẩy như hạt thóc sàng, nàng màng đến sự phản đối của , liền kéo chăn của .

Cởi sạch y phục của cả hai, ôm lòng.

Khương Xuân giống như một lò sưởi nhỏ, chạm cảm nhận ấm, miệng khỏi phát một tiếng thở nhẹ: “Ừm…”

TBC

Tay chân dường như thể kiểm soát , tự động quấn chặt lấy nàng, để tìm kiếm thêm nhiều ấm.

Cơ thể run rẩy như hạt thóc của dần dần bình .

Khương Xuân cảm thấy thể còn run dữ dội như nữa, lông mày nhíu chặt cũng giãn , nàng đắc ý hừ một tiếng: “Hôm qua bảo chăn mà ngủ cùng, , kết quả là cảm lạnh đấy chứ?

Hừ, cuối cùng chẳng vẫn cùng ngủ chung một chăn ?

Nếu chịu sớm hơn, lẽ chịu khổ sở như thế .”

Tống Thời An mím môi, đáp lời nàng thế nào.

Nói thiệt thòi thì đúng là chút thiệt thòi, một trận mưa thu, cha con Khương Xuân , nhưng bệnh liệt giường.

Hại Khương Xuân lội qua đống bùn đất đầy đường đến trấn mua thuốc cho , chỉ tốn tiền mà còn nàng chăm sóc , khiến nàng thêm vất vả.

Nói thiệt thòi thì đúng là thiệt thòi, hai vẫn viêm phòng, đáng lẽ giữ gìn lễ nghĩa nam nữ, thể mật như .

giờ những điều cũng muộn , trong chăn của nàng, trong vòng tay của nàng, khuôn mặt áp sát sự mềm mại n.g.ự.c nàng, tay chân càng giống như dây leo quấn chặt lấy cơ thể nàng.

Loading...