Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:48
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng giống như một con chuột đồng, hễ kiếm tiền là liền giấu trong hốc lò.

Ngày nào kiếm thêm ba, năm văn thôi, nàng cũng vui mừng như vàng.

khi tiêu tiền, nàng bao giờ keo kiệt, hễ là thứ cho , nàng đều sẵn sàng vung tiền chút tiếc nuối.

Giờ đây, khó khăn lắm nàng mới kiếm hai khoản tiền lớn, trong đó một khoản suýt chút nữa là đánh đổi bằng sự trong sạch và danh tiết của để .

Nàng giữ cho , mà chủ động đề nghị dùng chúng để tìm .

Nói rằng nàng đối với hết lòng hết , thật còn là quá xem nhẹ .

Phải là nàng hy sinh tận cùng.

Đôi mắt phượng của chớp chớp vài cái, chớp chớp, hiểu vì , cảm thấy mắt chút cay cay, khóe mắt dần đỏ lên.

Khương Xuân dọa cho một phen hoảng sợ.

Không chứ? Sao tự dưng mắt đỏ lên, trong mắt còn lấp lánh như nước? Không lẽ lời của nàng cảm động đến phát ?

Nàng định bụng an ủi vài câu, nhưng khi lời đến miệng nuốt .

Hắn là kiêu ngạo và lạnh lùng, hiếm khi mới những lúc yếu đuối như thế , nếu nàng vạch trần , nhất định sẽ mất mặt.

Thôi thì coi như thấy, nàng tự đến bên tường, mở tủ lấy cuộn vải bông mịn màu chàm.

Nàng đối chiếu với kích thước ghi đó, dùng phấn vẽ vài đường, cầm kéo cắt từng chút một.

Miệng nàng thì tìm cách "khuấy động khí":

" mà tiền của dễ tiêu nhé, mà tiêu tiền của , bảo hôn thì hôn, bảo hôn ở thì hôn ở đó, kiếm cớ từ chối đấy."

Tống Thời An nghiêng qua một bên, dùng ống tay áo lau nhẹ khóe mắt, , khẽ nhạt: “Nàng mơ quá , dám đụng bạc quý giá của nàng .”

Nếu tìm nhân, chỉ cần vẽ thêm một bức tranh bán cho Lư Chính Hành là , cũng cần đụng đến tiền tiết kiệm của nàng.

Thân nhân của gặp khó khăn, nhưng đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, duy nhất cần cứu là đường bán thanh lâu.

việc cần gấp gáp ngay bây giờ.

Chủ yếu là gấp cũng ích gì.

Hiện tại, Tống gia là phận quan nô, nếu giao việc chuộc cho tiêu cục, chỉ sợ tiêu cục nào dám nhận.

tiêu cục dám mạo hiểm, cũng lo giữa đường xảy sự cố, chỉ chuộc , mà còn khiến đường rơi tình cảnh tồi tệ hơn.

Chỉ thể đợi khi dưỡng thương xong, tự đến phủ Thiệu Hưng một chuyến.

Khương Xuân chuyển ánh mắt từ tấm vải sang , ngạc nhiên liếc mắt .

Tống Thời An coi trọng tình , trong nguyên tác, thể của điều trị , để bệnh căn, chỉ cần chút biến động nhỏ cũng đổ bệnh, bản sống khó khăn, tìm tung tích của nhân cũng tâm mà sức.

Bây giờ thể của đang dần hồi phục, nàng sẵn sàng đưa tiền để hỗ trợ tìm nhân, theo lý thì cảm động và đồng ý ngay mới đúng.

Kết quả là quả thật cảm động, nhưng thẳng thừng từ chối nàng.

Chẳng lẽ thà từ bỏ việc tìm nhân, chứ hôn nàng?

Vậy thì dấu vết cổ của nàng từ ?

Quả là kỳ lạ!

Suy nghĩ một lúc, nàng bỗng nhiên hiểu : “Chàng định vẽ thêm một bức tranh nữa để bán cho huyện thái gia đúng ?”

Tống Thời An đáp lời.

Theo Khương Xuân, điều rõ ràng là câu trả lời mặc định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-87.html.]

Nàng nghiến răng, giả vờ tức giận: “Hừ, ngươi giỏi lắm, tất nhiên coi trọng chút tiền lẻ của , đúng là tự đa tình, ngươi nhạo !”

Ngay cả từ “” cũng bằng “ngươi,” rõ ràng là nàng tức giận.

Tống Thời An hiểu lầm, định giải thích vài câu, nhưng thấy nàng đang tức giận, sợ rằng nàng cũng .

Hắn thở dài, đặt cây mực xuống, dùng khăn lau sạch tay, đó dậy, về phía cuối giường.

Khương Xuân đặt kéo xuống, tỏ cảnh giác, hừ nhẹ: “Làm gì? Không dùng tiền của thì thôi, ép ngươi dùng, chẳng lẽ ngươi định đánh một trận để trút giận ?”

Tống Thời An: “……”

Khóe miệng của khỏi co giật.

Đánh nàng một trận để trút giận? Đừng bao giờ ý định đó, dù lùi một vạn bước mà , ngay cả khi ý định đó thật, thì cũng đánh thắng nàng mới tính.

Hắn ngốc mà cái việc tự chuốc lấy đau khổ ?

Hắn bước đến mặt nàng, quỳ một chân lên giường, đó một tay ôm lấy eo thon của nàng, tay nâng nhẹ gáy nàng.

Cúi xuống, môi khẽ chạm đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đôi mắt hạnh của Khương Xuân đột ngột mở to, như một chú nai con giật , trong đôi mắt ngập tràn sự kinh ngạc.

Hắn chủ động thế ?

Tống Thời An khả năng ghi nhớ xuất sắc, học gì cũng nhanh. Hắn ngậm lấy đôi môi của Khương Xuân, hôn mút mát, đùa nghịch thật lâu.

Hắn còn quên dùng răng khẽ cắn vài .

Kỹ thuật mà Khương Xuân từng dạy, học hết sức thành thạo.

Khương Xuân hôn đến đỏ bừng cả mặt, đầu óc choáng váng, một lúc lâu vẫn hồn.

Da mặt nàng trắng nõn, đôi mắt phượng khẽ nheo , hàng lông mày dài chạm tóc mai, ánh mắt chăm chú và dịu dàng nàng. Một nam nhân tuyệt sắc như đang hôn , ai mà mê mẩn cho ?

Sau một lúc ngẩn ngơ, nàng mới tìm ý thức của .

Rồi nàng tự trách thậm tệ, cảm thấy bản quá mất mặt cho kiếp xuyên , dù ăn thịt lợn, ít nhất cũng thấy hàng trăm con lợn chạy qua , thể hành xử ngờ nghệch như chứ?

Phải chiếm thế thượng phong mới !

Thế là nàng liền đưa tay ôm lấy cổ của Tống Thời An, đưa lưỡi , nhân lúc đề phòng, lập tức vượt qua cửa răng, chui trong miệng của .

Rồi nàng tìm đến lưỡi của , quấn quýt cùng .

Đôi mắt phượng của Tống Thời An vốn khép hờ, giờ bỗng mở to, cả đều đờ đẫn ngay tại chỗ.

Nàng... nàng đưa lưỡi miệng ?

Còn, còn truy đuổi lưỡi của chừa lối thoát…

Tống Thời An cảm thấy cả sống lưng tê dại, tay chân đều mềm nhũn, suýt chút nữa giữ nàng trong vòng tay.

hết, khi lưỡi của Khương Xuân tìm thấy lưỡi của , đôi môi nàng lập tức ngậm chặt lưỡi của , mút mát, trêu đùa.

Tống Thời An lập tức ngưng thở, đầu óc hóa thành một mớ bòng bong, chân tay bủn rủn, trực tiếp quỳ xuống giường, vô tình cúi đầu bái Khương Xuân một cái đại lễ.

Môi của Khương Xuân ngậm lấy lưỡi của Tống Thời An, nuốt nhả , nuốt , lưỡi của nàng lướt qua, khơi dậy từng đốm lửa.

TBC

Hai hôn mãnh liệt, thở dồn dập, phần ôm chặt lấy , n.g.ự.c mềm mại của Khương Xuân ép chặt lồng n.g.ự.c của Tống Thời An.

Có lẽ vì quá nhập tâm nụ hôn, cơ thể Khương Xuân bắt đầu chút động tình, kìm mà càng nhiều hơn.

lúc , một tiếng động "bịch" vang lên từ giường, ngay đó, cơ thể Tống Thời An nghiêng về phía , đè nặng lên Khương Xuân.

Loading...