Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:36
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồi nhỏ nàng cũng từng đốt than, nhưng bảo nàng phân biệt than thì đúng là quá sức.
Nàng liền nghiêm mặt, nghiêng đầu chủ tiệm họ Dương, lạnh lùng hỏi: “Chắc chắn đây là than đá từ mỏ của nha môn kéo về chứ?”
Chủ tiệm Dương khí thế dọa cho lùi hai bước, khi định thần , lúng túng gượng mấy tiếng, vội vàng đáp: “Không dám lừa dối Khương nương tử, đây thật sự là than đá từ mỏ của nha môn phủ Tề Châu.
Cả mấy tiệm rèn của nhà Lục, nhà Cẩu và nhà Hồ trong huyện đều dùng than của tiệm , nếu than , họ cũng chẳng chọn tiệm , đúng nào?”
“Ừm.” Khương Xuân gật đầu, hỏi: “Than đá giá bao nhiêu? Nếu giá cả hợp lý, hơn nửa tháng sẽ đến lấy thêm một ngàn cân nữa.”
Lại đến lấy thêm một ngàn cân? Tổng cộng mua hai ngàn cân? Chủ tiệm Dương mừng rỡ, lập tức : “Than đá của tiệm bán lẻ là một đon là một trăm năm mươi văn, nhưng sẽ tính cho Khương nương tử một trăm bốn mươi văn, nương tử thấy thế nào?”
Khương Xuân khẽ hừ một tiếng, hỏi: “Ngươi tính giá bao nhiêu cho tiệm rèn của nhà Hồ?”
Chủ tiệm Dương cứng , định dối nhưng dám, đành gượng: “Họ là khách hàng lớn, mỗi tháng ít nhất mua hai ngàn cân than của tiệm , nên giá của họ thấp hơn, một đon là một trăm hai mươi văn.”
Khương Xuân tính toán trong đầu, trả giá: “Ta là lẽ , cũng đòi hỏi giá như khách hàng lớn , nhưng thế , ngươi tính cho một trăm hai mươi lăm văn một đon chứ?”
Chủ tiệm Dương định từ chối, thì nàng khẩy : “Với giá , ngươi vẫn còn chút lời, nhưng nếu vì hợp giá mà mua than của nơi khác, ngươi sẽ mất ngay lợi nhuận của hai ngàn cân than.”
Chủ tiệm Dương do dự một lúc, cuối cùng đành bất đắc dĩ: “Nương tử quả là một tay mặc cả lão luyện, thôi , chịu thiệt chút, coi như gửi tặng nương tử.”
Nói xong, ông liền gọi vài tiếng phía , bảo hai con trai cùng với hai công giúp Khương Xuân chất than đá lên xe.
Mỗi bao than đá nặng một trăm cân, tổng cộng chất mười hai bao.
Sau khi chất xong xe, Khương Xuân lấy một thỏi bạc vụn để thanh toán.
Chủ tiệm họ Dương dùng cân đo thử, thỏi bạc vụn nặng một lượng sáu tiền, tức là một ngàn sáu trăm văn tiền, một ngàn cân than đá tổng cộng là một ngàn một trăm năm mươi văn, vì ông thối cho Khương Xuân hai trăm năm mươi văn.
Khương Xuân đánh xe lừa, kéo theo một xe đầy than đá trở về thôn Đại Liễu Thụ.
Nàng đẩy cánh cửa lớn, hai tay mỗi tay xách một bao than, bước nhẹ nhàng phòng chứa củi, đặt hai bao than trong, lấy nốt còn .
Cứ như qua sáu , nàng vận chuyển hết bộ than đá nặng một ngàn cân.
Tống Thời An thấy tiếng động, liền kéo tấm rèm bằng giấy dầu cửa sổ lên để ngoài.
Thấy Khương Xuân xách hai bao than trông nặng nề mà bước thảnh thơi phòng chứa củi, khóe miệng khỏi co giật.
Cả đời e rằng khó mà giữ uy quyền của một trượng phu. Dù khôi phục sức khỏe như , thêm võ nghệ bên , cũng chắc là đối thủ của nàng.
Dù , sức mạnh thể chất luôn lấn át kỹ năng.
, với việc nàng trân trọng như , chắc hẳn sẽ đến nỗi tay với nhỉ?
Nếu lỡ nàng giáng cho một cái tát, chắc chắn sẽ quỳ xuống mà lóc van xin nàng đừng để chết.
Khương Xuân, gì về những suy nghĩ thầm kín của Tống Thời An, khi trả xe lừa cho nhà lý chính, nàng rửa tay sạch sẽ cầm túi thuốc bước nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-82.html.]
Nàng giơ túi thuốc lên mặt Tống Thời An, : “Lại mua thêm một tháng thuốc cho phu quân, nãy ở Bảo Hòa Đường nhận ít lát sâm, t nhờ Tào đại phu bốc thêm , như sức khỏe của phu quân sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Trong lòng Tống Thời An chút cảm động, dịu giọng : “Lại nương tử tốn kém .”
Khương Xuân đang đặt túi thuốc tủ, khi thấy những lời , lập tức sống lưng nàng trở nên tê rần, trái tim cũng nhói lên một chút.
Nàng khẽ nhắm mắt , hít một thật sâu.
Trời ơi, cách gọi "nương tử" thực sự sức sát thương lớn, mỗi thấy đều khiến nàng chút thể chống đỡ nổi.
Nàng im một lúc để bình tâm , đó mới đóng cửa tủ, lên.
Để thưởng cho vì cách gọi đáng yêu , Khương Xuân lấy hai chiếc bút lông hồ mà nàng nhận khi điểm danh tại thư quán, đặt lên chiếc bàn nhỏ mặt Tống Thời An.
Nàng hì hì : “Hôm nay ở huyện thành mấy văn nhân đánh , hiện trường hỗn loạn vô cùng, chen đám đông mà mò hai chiếc bút lông , phu quân thử xem dùng ?”
Tống Thời An vốn định trách mắng nàng vì hành động liều lĩnh, màng đến an nguy của bản để tham gia việc , nhưng khi ánh mắt rơi hai chiếc bút lông , liền im bặt.
Trên bàn là hai chiếc bút lông hồ từ lông sói thượng hạng. Trước khi Tống gia gặp biến cố, cũng từng dùng loại bút lông hồ từ lông sói như .
Thậm chí chất lượng còn vượt trội hơn so với hai chiếc bút .
Rõ ràng đây là thứ mà những "văn nhân" thường xuyên đánh phố thể sở hữu .
Phần lớn là đến từ phép thần thông nàng một cách bí ẩn.
Hắn liếc nàng một cái, giọng lạnh nhạt : “Nương tử thật may mắn, nhặt hai chiếc bút lông hồ từ lông sói trị giá hai mươi lượng bạc.”
Khương Xuân lập tức mở to đôi mắt hạnh.
Gì cơ?
Hai chiếc bút lông hồ trị giá hai mươi lượng bạc ?
Nàng nghiên cứu về bút lông, ở kiếp , nàng chỉ cần bỏ năm mươi đồng để mua năm mươi chiếc bút lông Pinduoduo, dùng hỏng một chiếc là vứt , chú trọng cái rẻ mà thôi.
Có chút nào đó nhận thức về giá trị thật của đồ vật.
Nàng nóng lòng chằm chằm hai chiếc bút lông, trong lòng lấy chúng để đem tiệm cầm đồ đổi lấy tiền, nhưng thể mở miệng.
Tặng quà đưa thì thể đòi ? Nàng hổ ?
mà, đó là hai mươi lượng bạc, thể bao nhiêu việc cơ chứ.
Thực sự khó mà bỏ qua .
Tống Thời An thấy mặt nàng liên tục đổi sắc thái, giống như một bảng màu, đoán phần nào suy nghĩ của nàng, liền chủ động lên tiếng: “Ta dùng bút tre là , nàng đem hai chiếc bút cầm đồ .”
Khương Xuân ban đầu còn đang do dự, thấy chu đáo như , nàng lập tức hạ quyết tâm, cắn răng : “Cầm cái gì chứ, phu quân của là phong thần tuấn tú như , chẳng lẽ xứng dùng những chiếc bút ?”
TBC
“Xứng thì xứng, nhưng cần thiết.” Tống Thời An mím môi, giọng dịu dàng khuyên nhủ: “Nghe lời , đem cầm đồ , những chiếc bút đáng nên dùng để chép sách, dùng cho thì quá lãng phí, cũng yên tâm.”