Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:33
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Xuân liếc Cẩu thợ rèn, : “Thu của hai lạng bạc đặt cọc, Cẩu sư phụ tính bỏ qua hai trăm năm mươi văn tiền lẻ đó cho ?”

Cẩu thợ rèn liền giả vờ lau mồ hôi: “Khương nương tử đừng đùa như , tiệm xưa nay giá cả công bằng, tổng cộng cũng lời lãi bao nhiêu, thể bỏ qua tiền lẻ lớn như hai trăm năm mươi văn.”

TBC

Khương Xuân cúi đầu lấy một khối bạc vụn từ túi tiền, đặt lên quầy, hừ nhẹ : “Thôi , sẽ mặc cả với ngươi nữa, nhưng ngươi để tâm, nếu dám qua loa đại khái, đến lúc lò sưởi dùng , khiến phu quân của lạnh, sẽ bỏ qua cho ngươi !”

Lò sưởi đúng là tốn công sức, tính hai mươi văn tiền công mỗi cân sắt là giá hợp lý, nàng cũng ý định mặc cả thêm nữa.

Cẩu thợ rèn hề hề: “Khương nương tử cứ yên tâm, chúng dám qua loa với ai thì cũng dám qua loa với ngươi .”

Chuyện Khương Xuân đánh cho thúc và của thúc nàng một trận nhừ tử truyền đến huyện Hồng Diệp, các thương nhân trong huyện vốn dám đụng đến nàng, giờ đây càng sợ nàng như cọp.

Cẩu thợ rèn lấy một cuốn sổ, ghi chép vài dòng, đó đưa cho Khương Xuân ký tên và điểm chỉ.

Sắt là hàng hóa quan phủ quản lý, chỉ những tiệm rèn đăng ký với quan phủ mới quyền mua sắt từ quan phủ, dân thường quyền mua, sắt đến tiệm rèn mua hoặc đặt .

Sau khi tiệm rèn mua sắt, ghi chép sổ sách, ghi rõ mục đích sử dụng sắt cũng như thông tin mua sắt, quan phủ sẽ kiểm tra định kỳ mỗi nửa năm một .

Theo lý mà , việc đặt đồ sắt lớn thế đáng lẽ do nam nhân , nhưng khắp huyện Hồng Diệp ai mà vị nữ nhân trông coi gia đình nhà họ Khương thể tự quyết định việc?

Khương Xuân cầm bút lông bằng tay trái, hai chữ “Khương Xuân” xiêu vẹo tờ giấy, đó dùng ngón cái nhúng mực đỏ điểm dấu tay lên tên .

Kiếp nàng cũng từng khổ luyện hơn một năm chữ bằng bút lông, tuy đến mức nét riêng, nhưng cũng đủ để thấy hổ.

Nếu dùng tay để , thể sẽ mất hình tượng mà nàng đang xây dựng.

Rời khỏi tiệm rèn, nàng đánh xe một vòng quanh con phố Đông Hoàn, nơi tập trung nhiều cửa hàng buôn bán, từng nơi đều ghé qua để điểm danh.

[Đinh! Điểm danh thành công tại [Hiệu sách huyện Hồng Diệp], nhận 3 tập giấy bông trắng, 2 cây bút hồ.]

[Đinh! Điểm danh thành công tại [Tiệm vải huyện Hồng Diệp], nhận 2 cuộn chỉ tơ, 2 tấm lụa.]

[Đinh! Điểm danh thành công tại [Tiệm trang sức huyện Hồng Diệp], nhận 1 chiếc hoa nhung, 1 đôi vòng ngọc phỉ thúy.]

[Đinh! Điểm danh thành công tại [Tiệm cầm đồ huyện Hồng Diệp], nhận 1 chiếc áo choàng lông hồ ly, 1 chiếc ống nhổ bằng vàng.]

[Đinh! Điểm danh thành công tại [Tiền trang huyện Hồng Diệp], nhận 3 lạng vàng.]

[Đinh! Điểm danh thành công tại [Tiệm thuốc huyện Hồng Diệp], nhận 6 lạng tiêu, 3 lạng ngân nhĩ.]

[Đinh! Điểm danh thành công tại [Y quán huyện Hồng Diệp], nhận 5 lạng hoàng kỳ, 4 lạng sâm Tây Dương.]

Cuối cùng, xe của Khương Xuân dừng cửa Bảo Hòa Đường.

Lần nàng mua thuốc cho Tống Thời An dùng trong một tháng, giờ hơn nửa tháng trôi qua, ở nhà chỉ còn đủ thuốc cho nửa tháng nữa.

Lần tới nàng thành, lẽ là lúc đến lấy lò sưởi hơn nửa tháng nữa, nhưng thuốc của Tống Thời An rõ ràng thể chờ đến lúc đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-81.html.]

Nàng nhiều , nên quyết định sẽ lấy thêm thuốc đủ cho cả tháng.

Bước Bảo Hòa Đường, nàng dùng tay áo che kín, lén lấy từ kho hệ thống hai lạng nhân sâm mà nàng nhận , nhờ Tào lão đại phu xem giúp.

Những dược liệu và hương liệu khác nàng đều gói đem tặng cho Triệu Đức Dương, chỉ giữ hai lạng nhân sâm .

Nếu nhân sâm đủ dược lực và thể sử dụng , lẽ nàng sẽ tiết kiệm ít tiền bạc.

Tào lão đại phu mất một lúc để xem xét.

Có lẽ vì lượng ít, hệ thống cho các lát sâm cắt sẵn, điều hiển nhiên khiến lão Tào gặp khó khăn trong việc phân biệt.

Một hồi lâu , ông mới tiếc nuối : “Đây là nhân sâm trăm năm tuổi, đáng tiếc là cắt thành lát, nếu là một củ sâm nguyên vẹn, ít nhất cũng đáng giá bảy tám trăm lạng bạc.”

Nghe , Khương Xuân cũng cảm thấy tiếc nuối gì, phần thưởng điểm danh nhận vốn là một niềm vui bất ngờ, hai lạng nhân sâm là may mắn lắm .

Nàng giấu diếm : “Lão đại phu, ông còn nghĩ xa hơn cả nữa, còn cả củ nhân sâm nguyên vẹn ư? Chỉ với hai lạng sâm thôi, cũng là do cữu tặng quà nhờ tìm giúp, khó khăn mới lấy từ phương Bắc, tiền mua sâm vẫn còn đang thiếu cữu đây.

sâm nguyên vẹn, cũng chẳng mua nổi.”

.” Lão đại phu Tào vuốt râu, bảo tử lấy cân , tự tay cân lát sâm với Khương Xuân: “Còn thiếu chút xíu là hai lạng, đủ để phối thuốc cho hai tháng.”

Khương Xuân bộ khó xử, ngẫm nghĩ một lát, ngượng ngùng : “Hôm nay mang đủ tiền, ông cứ giúp phối thuốc cho một tháng .”

Vừa còn than nghèo, bảo rằng tiền mua sâm còn thiếu Triệu Đức Dương, giờ vung tiền mua thuốc cho hai tháng liền, thì phần hợp lý.

hơn nửa tháng nữa nàng cũng thành, đến lúc đó lấy thêm thuốc cũng muộn.

“Được.” Tào lão đại phu gật đầu, chia một nửa nhân sâm thành lát và đưa phần còn cho Khương Xuân, đó bảo tử lấy phương thuốc kiểm tra nhanh chóng giúp nàng bốc đủ mười thang thuốc.

mang theo nhân sâm sẵn, tiền thuốc hai lượng bạc giảm xuống chỉ còn hai đồng, khiến khóe miệng Khương Xuân khỏi cong lên.

Tào lão đại phu đưa túi thuốc cho Khương Xuân, tươi : “Dùng nhân sâm trăm năm tuổi , thể của tướng công nhà ngươi chắc chắn sẽ hồi phục nhanh hơn.”

“Đa tạ lời cát tường của ông.” Khương Xuân cảm tạ, ôm túi thuốc rời khỏi Bảo Hòa Đường, đó thẳng đến cửa tiệm chuyên bán củi lửa.

Đây là tiệm chuyên bán củi, than củi và than đá, ở góc phía Tây thành, tuy tiệm lớn nhưng hậu viện rộng rãi.

“Có, chứ.” Nghe Khương Xuân mua một ngàn cân than đá, chủ tiệm họ Dương suýt nữa thì toét miệng, ngay lập tức nhiệt tình dẫn Khương Xuân hậu viện xem hàng.

Vừa ân cần giải thích: “Than đá của tiệm kéo từ mỏ than của nha môn phủ Tề Châu, khi đốt lửa mạnh, xỉ than cũng kết khối, khác biệt so với than đá của các mỏ tư nhân khác, mua than của tiệm , bảo đảm nương tử thiệt thòi.”

Trong khi chuyện, hai đến hậu viện.

Một đống than đá cao như núi chất đống trong sân, ước chừng đến mấy vạn cân, trong sân lớn chỉ còn một con đường nhỏ dẫn đến chính phòng và đông tây sương phòng.

Khương Xuân cúi , nhặt một miếng than đá lên, bộ xem xét kỹ lưỡng.

Loading...