Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:21
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn múc một muỗng nước xà phòng đổ chậu, dùng tay chà xát quần lót đáy chậu, thản nhiên : “Nàng còn mau may áo bông? Làm việc gì cũng lề mề, mấy ngày mà đến một cái áo bông cũng xong. Nếu năm nay tuyết rơi sớm, chẳng sẽ lạnh c.h.ế.t ?”
Phải nhanh chóng đuổi nàng , để tránh nàng ở đây những lời ám .
Khương Xuân , lập tức vui, lên tiếng: “Chàng đừng giả vờ hiểu nữa. Chẳng cố ý lười biếng, mà là vì chuyện của Lưu Khải Đàm mà kịp xong.
Nói , bây giờ mới đầu tháng Chín, còn sương giá, thể tuyết rơi sớm ?”
Miệng nàng líu lo ngừng, khiến Tống Thời An thể đáp một lời nào.
Sau một lúc im lặng, miễn cưỡng : “Tóm , nàng mau chóng xong cái áo bông là .”
Lời khiến Khương Xuân nhịn .
Nàng nghiêng đầu sang trái sang , chăm chú một hồi.
Sau đó, nàng tươi : “Phu quân để giặt đồ lót thì cứ thẳng, cần gì tìm cái lý do ngớ ngẩn như ?”
Tống Thời An ngẩng đầu nàng: “Nếu thẳng, nàng rời ?”
Khương Xuân nghĩ ngợi liền đáp: “Không.”
Tống Thời An: “…”
Hắn sẽ như thế , nên mới tìm lý do để đuổi nàng , nhưng kết quả vẫn nàng thấu.
Tống Thời An ném cái đồ lót trong tay chậu nước, lạnh lùng : “Nếu nàng rời , sẽ giặt đồ lót cho nàng nữa.”
Khương Xuân những sợ, mà còn uy h.i.ế.p : “Nếu giặt đồ lót cho , sẽ cưỡng hôn .”
TBC
Nàng ngừng một chút thêm một câu đầy đe dọa: “Và còn sẽ đưa lưỡi nữa đấy.”
Tống Thời An: “…”
Nếu vì tay đang ướt, ôm trán .
Cái , suốt ngày nghĩ gì ngoài việc hôn ? Chuyện đó thực sự đáng để nàng ám ảnh đến thế?
Hắn bực : “Nàng là nữ tử, suốt ngày mở miệng là những lời như , chẳng hổ chút nào!”
Khương Xuân hậm hực : “Nửa đêm lén lút bò qua đây để hôn môi cũng thấy hổ, thì gì mà hổ chứ?”
Tống Thời An liền đỏ mặt, trong lòng thẹn giận.
Cái , rõ ràng là nàng ép hôn nàng, cuối cùng thành của , lúc nào cũng nàng đem đề tài để .
Hắn khẽ nhắm mắt, đó cúi đầu tiếp tục lấy đồ lót trong chậu lên để giặt.
Bình tĩnh : “Nàng xem thì cứ xem , dù đây cũng là nhà của nàng, chẳng lẽ đuổi nàng ngoài ?”
“Ôi, phu quân gì thế? Chàng khách, là một phần thể thiếu của gia đình chúng mà!”
Khương Xuân hờn dỗi một câu, tươi : “Vì phu quân cho phép ở xem, đương nhiên sẽ ở , là lời phu quân nhất mà.”
Tống Thời An: “…”
Hắn nghĩ rằng cả đời bao giờ thấy ai vô lý đến thế .
Nàng bảo là lời nhất? Nếu nàng chịu lời , thì cũng cần đau đầu đến .
May mà nàng chỉ im lặng quan sát, thêm gì khiến thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, an tâm quá sớm.
Khi giặt xong đồ lót, dậy đến dây phơi, đưa tay lên để treo đồ lót lên dây, định thì bất ngờ cảm thấy eo siết chặt.
Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo , đó cảm nhận một cơ thể mềm mại và ấm áp dán lưng .
Cùng lúc đó, giọng chứa đầy ý của Khương Xuân vang lên lưng: “Không cho hôn môi, ôm một cái cũng chứ?”
Tống Thời An lạnh nhạt : “Nếu , nàng sẽ buông tay ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-76.html.]
Khương Xuân lập tức đáp: “Không đời nào!”
“Vậy còn hỏi gì.” Tống Thời An khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng giãy giụa, chỉ lẳng lặng để nàng ôm .
Không còn cách nào khác, đành chọn cái hại ít hơn, so với hôn môi, thì ôm một cái vẫn hơn.
Khương Xuân chịu yên lặng ôm, mà cứ rì rầm mãi: "Eo của phu quân thon quá, đúng là ‘thắt đáy lưng ong’ luôn đấy."
Tống Thời An chỉnh : "‘Thắt đáy lưng ong’ là để về eo của nữ tử, dùng cho nam nhân ."
Khương Xuân cứng rắn, lý lẽ ngang ngược: "Không quan tâm, eo của phu quân đúng là thắt đáy lưng ong, chữ, đừng mang mấy cái sách vở với , hiểu , hiểu ."
Tống Thời An: “…”
là chữ thì giỏi lắm đấy!
Nàng vẫn chịu ngừng, đột nhiên buông một cánh tay , đưa cái tay tội về phía một bên m.ô.n.g , liền nắm lấy.
Nàng nhẹ nhàng bóp nắn một lúc, còn vỗ nhẹ một cái, đó lớn tiếng trách móc: "Mông của phu quân là xương, đau bụng , phạt một cái vỗ nha."
"Nàng..." Tống Thời An sửng sốt.
Nàng dám bóp m.ô.n.g một nam nhân còn vỗ nữa, thế còn thể thống gì?
Thật là, thật là hổ!
Hắn đẩy tay nàng , vội vã chạy về phía mười bước, đầu , thở hổn hển trách móc: "Khương Xuân, nàng thể nghiêm túc một chút !"
Khương Xuân vẫn còn đang nhớ cảm giác mềm mại và đàn hồi tay, liền đáp ngay: "Không thể."
Nàng lẩm bẩm: "Nếu nghiêm túc thì chúng suốt đời cũng thể chuyện đó."
"Chàng đừng quên, là phò mã, vai trò của là sinh con nối dõi cho nhà họ Khương."
Tống Thời An: "..."
Nàng thật sự dám nghĩ đến chuyện điều đó với .
là nàng vì quyền lực mà sẵn sàng thứ.
chắc chắn sẽ để nàng đạt ý nguyện.
Muốn điều đó với , bao giờ cửa , kiếp cũng !
Tống Thời An cảm thấy thể chiều theo Khương Xuân, nếu bây giờ nàng dám sờ m.ô.n.g , nàng sẽ sờ ở nữa?
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ khiến đỏ mặt tía tai.
Vì , quyết định như , để mặc nàng một thời gian, để nàng sợ và tự kiềm chế hành vi của .
Đến bữa trưa, bàn ăn, im lặng dùng bữa, mặc kệ Khương Xuân cố gắng bắt chuyện, vẫn một lời.
Khương Xuân thử thêm nữa, nhưng Tống Thời An vẫn đáp , lúc nàng mới chậm rãi nhận rằng đang giận.
Nàng bĩu môi : "Khi phu quân sốt cao, cơ thể đều là do lau giúp, cái gì cần thấy cần thấy đều thấy hết . Hôm nay chỉ ôm eo một cái, đáng để giận ? Làm gì mà sốc đến chứ!"
Khóe miệng Tống Thời An khẽ giật một cái.
Chỉ là ôm eo của ?
Thế còn việc nàng sờ mó vỗ m.ô.n.g , chẳng lẽ là ma quỷ ?
là né tránh vấn đề.
Nàng rõ da mặt mỏng, thể nào tranh cãi với nàng về những chuyện nhạy cảm như thế, nên mới dám trắng trợn lộng hành.
Hắn bình tĩnh đưa tay múc một thìa trứng hấp, cho miệng, coi như thấy lời nàng .
Hiện giờ thể tranh cãi, còn giữ thể diện.
Khương Xuân khẩy, chút thương xót vạch trần sự giả vờ của : "Phu quân đừng giả vờ nữa, thực sự giận , chỉ là giả vờ giận để dọa , để dám lấn lướt nữa thôi."
Tống Thời An: "..."