Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:13
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

cuối cùng, gì.

Nàng bận rộn trăm công nghìn việc, cần nhiều việc, màu sắc đúng là dễ giữ sạch hơn.

Nghĩ ngợi một lúc, chủ động hỏi Phùng nương tử: "Xin hỏi quý tiệm bán giày da hươu ?"

Phùng nương tử ngượng ngùng : "Giày da hươu quý giá như thế, tiệm nhỏ của chúng nào ? Dù thì trong trấn cũng chẳng ai mua nổi ."

Tống Thời An im lặng một lúc, đó tỏ vẻ tiếc nuối, : "Trước đây giày da hươu thể chống mưa tuyết, còn nghĩ sẽ thấy món đồ quý giá ở đây, ngờ ."

Hắn vốn nghĩ nếu giày da hươu, sẽ liền khuyên Khương Xuân mua một đôi cho bản nàng. Như , mùa đông khi tuyết rơi, nàng đến trấn cũng sẽ ướt giày vì tuyết tan.

Ở kinh thành, giày da hươu chẳng là hiếm, hầu như cửa hàng may mặc nào cũng bán, giá cũng đến mức quá đắt đỏ.

ngờ, ở nơi nhỏ bé như trấn Hồng Diệp, giày da hươu trở thành món hàng quý giá đến .

Nếu như thế, ít nhiều cũng bù đắp một phen, tránh để Khương Xuân gặp phiền phức.

Khương Xuân hiểu ý qua lời của , phối hợp bằng cách trêu đùa: "Chàng , những thứ nên tò mò, đừng là ở chỗ Phùng nương tử giày da hươu, ngay cả khi , với điều kiện của nhà chúng , mua nổi?"

Phùng nương tử đồng tình gật đầu.

TBC

Điều kiện của Khương gia vốn dĩ tệ, hai cha con cứ mỗi g.i.ế.c mổ một con lợn, cả năm cũng kiếm mấy chục lượng bạc.

Khương đồ tể thiếu mắt , cưới cho khuê nữ một con rể bệnh tật.

Cả trấn Hồng Diệp, ai mà mỗi tháng tiền thuốc men của tốn đến ba lượng bạc?

Hai cha con nhà họ Khương bao nhiêu tiền đều dồn cái hố đáy đó, chẳng mấy chốc mà nghèo túng.

Vậy nên, đừng đến giày da hươu, ngay cả giày da hổ cũng chắc bọn họ thể mua nổi.

Cuối cùng bỏ ba trăm bốn mươi văn, mua sáu đôi giày.

Dưới sự nỗ lực ngừng của Khương Xuân, Phùng nương tử cuối cùng cũng nhượng bộ, giảm cho nàng mười văn.

Khương Xuân cảm thấy vui, khỏi cửa hàng một lúc lâu mà nụ mặt vẫn tắt.

Tống Thời An nhíu mày, thực sự hiểu nàng.

Nếu nàng xuất hèn kém, thì nàng , còn chữ của Đại Thực, tính toán cũng giỏi.

Nếu nàng xuất cao quý, thì nàng tiết kiệm, bỏ qua một văn nào, hơn nữa khi thô tục thì dân làng còn bì kịp.

Hắn nhịn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn mà lên tiếng: “Trước đây thì thôi, nhưng bây giờ trong tay nàng năm trăm lượng bạc của Lưu gia, thực sự cần quá tằn tiện, tại bỏ một khắc canh giờ để tranh cãi vì mười văn tiền cỏn con ?”

Khương Xuân liếc mắt , lải nhải : “Chàng đúng là quản lý việc nhà thì gạo củi quý. Năm trăm lượng bạc thì vẻ nhiều, nhưng nếu tiết chế mà tiêu xài bừa bãi, thì nhanh sẽ tiêu hết thôi.

Hơn nữa, ai cũng nhà chúng vì nuôi , một ma ốm rể , mà cạn kiệt hết tiền bạc, thắt lưng buộc bụng để sống qua ngày. Nếu chúng đột nhiên tiêu xài xa hoa, khác nhất định sẽ nghi ngờ.”

chuyện nhà nàng mua xe lừa, Tống Thời An đổ oan, Khương Hà ngoài rằng là vì để tiện đưa rể lên huyện xem bệnh bốc thuốc mỗi khi cần, nên mới mua xe lừa.

Tất nhiên đó chỉ là một lý do.

Lý do khác là vì Khương Xuân thích mặc cả, niềm vui khi thành công mặc cả thì những thích bao giờ hiểu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-73.html.]

Tống Thời An nàng thuyết phục là cạn lời, mà một lúc lâu cũng gì.

Khương Xuân một tay xách bọc giày, một tay nắm tay , một lúc, cũng nghĩ còn thứ gì cần mua nữa.

Nàng mỗi ngày đều chợ bán thịt, nhà thiếu cái gì thì tiện tay mua luôn, giống dân trong làng hiếm khi lên trấn, đến là mua nhiều thứ.

Đó cũng là lý do tại lúc nãy nàng chỉ nghĩ đến việc mua giày cho Tống Thời An và Khương Hà, mà quên mất mua cho .

thì khi nào bản thiếu giày, lúc đó nàng cứ ghé qua tiệm của Phùng nương tử mua một đôi là , tiện lợi.

Khương Xuân đầu hỏi Tống Thời An: “Phu quân mua gì ? Chàng cứ , nương tử sẽ mua cho .”

Nghĩ đến đôi giày da hươu , nàng vội bổ sung: “ đừng quá đắt.”

Năm trăm lượng bạc , một phần dùng để mua thuốc bổ và thực phẩm cho Tống Thời An, một phần để dành, để kinh thành chi tiêu.

Là nương tử của Tống Thời An, nàng đương nhiên ở cùng Tống gia, ăn uống cũng lo lắng.

còn cha nàng thì ?

Ông là nhạc phụ, thể theo khuê nữ ở rể nhà thông gia .

Tống gia lẽ để ý đến điều , vì đối với những đại gia tộc như họ, thiếu những nghèo khó đến nhờ vả, thêm một cũng .

Khương Hà chắc chắn đồng ý.

Khương Hà chút chủ nghĩa nam tử, ông quan tâm nhà thông gia giàu , ông chỉ rằng trong làng, ai nhạc phụ mà mặt dày ở rể nhà thông gia.

Tự mất mặt đủ, còn khuê nữ mất mặt ở nhà chồng.

Khương Xuân tiết kiệm tiền để mua cho cha một căn nhà nhỏ gần Tống gia.

Điều dễ dàng.

Vì nhà cũ của Tống gia ở Đông Thành, nơi tập trung quyền quý của kinh thành, chiếm gần hết con phố Quế Hoa.

Phía phố Quế Hoa đúng là những căn nhà nhỏ, nhưng phần lớn đều những hoặc gia nhân của các đại gia tộc chiếm giữ, dù bán cũng đắt đỏ vô cùng.

Đây cũng là một trong những lý do khiến nàng tính toán từng đồng mười văn tiền.

Tất nhiên, nàng cũng thể cùng Tống Thời An lấy tiền để mua nhà cho cha, dù khi Tống gia sửa án xử sai, tất cả tài sản tịch thu đều trả , những thứ hư hỏng cũng bồi thường bằng tiền bạc.

nàng .

Nàng là nương tử của , nuôi nàng là lẽ đương nhiên, tiền bạc của nàng tiêu cũng thấy yên tâm.

lấy tiền của nhà chồng để nuôi cha , chỉ Khương Hà đồng ý, mà bản nàng cũng mặt dày như .

Nàng thể kiếm tiền, cha của thì tự nuôi, cần lấy của Tống gia.

Khương gia là Khương gia, Tống gia là Tống gia, nàng phân rõ ràng.

nàng cũng là giữ hương hỏa của Khương gia, cùng Tống Thời An sinh con, đứa con đầu tiên dù là trai gái cũng mang họ Khương, để kế thừa hương hỏa của Khương gia.

Chỉ vì đứa nhỏ , nàng cũng thể yên, cố gắng việc.

, nàng hệ thống ký kết, trong đầu cũng nhiều ý tưởng kiếm tiền, thêm đó còn tức phụ thể dựa , quan trọng nhất là Tống Thời An, sẽ trở thành Thủ phụ Nội Các trong tương lai, chỗ dựa. Nếu nàng còn kiếm tiền, thì thật là vô dụng.

Loading...