Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:11
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu chút đúng lắm?
Hắn cúi đầu nàng một cái, thấy nàng tươi , vẻ gì là bày trò.
Chẳng lẽ là suy nghĩ nhiều ?
Hắn gạt bỏ sự nghi ngờ, co một chân lên, cởi chiếc giày đang .
Vừa định đưa tay lấy giày mới từ Khương Xuân, nàng nhanh tay cầm lấy giày, đồng thời nắm chân kéo .
Tống Thời An giật : "Nàng..."
Dù mỗi tối đều rửa chân, đôi tất cũng mới sáng nay khi ngoài, nhưng một đoạn đường, chắc chắn cũng còn sạch sẽ...
Tuy nhiên, khi kịp giãy giụa, ngay đó, đôi giày vải bông mới xỏ chân
Khương Xuân đặt chân Tống Thời An xuống đất, cẩn thận dùng ngón tay ấn mũi giày, hài lòng : "Không tệ, vặn, thoải mái."
Phùng nương tử lập tức đón lời: "Đôi giày do Trang nương tử trong trấn chúng , tay nghề của nàng ai chẳng trong mười dặm tám thôn?
Nàng là thật thà, nhồi đầy bông, đều là bông mới của năm nay.
Khương nương tử cứ yên tâm mua, đảm bảo phu quân mang sẽ thấy ."
Khương Xuân cũng vội trả giá, dậy hỏi Phùng nương tử: "Nương tử ở đây bán ủng bông ?"
Tống Thời An sức khỏe yếu, mùa đông khó qua, giày bông thường hở cổ chân, tuy tiện nhưng ấm bằng ủng vải bông cao cổ.
Nếu ủng bông, thì sẽ mua thêm một đôi nữa cho . Ngày thường thể giày bông, còn những ngày trời rét đậm thì ủng bông.
Nụ mặt Phùng nương tử càng rạng rỡ hơn: " là khéo thật, hôm qua Trang nương tử gửi đến ba đôi ủng vải bông, kích cỡ cũng chênh lệch gì với đôi giày vải bông mà lang quân đang , chắc là sẽ ."
Thực , những đôi ủng vải bông gửi đến hơn nửa tháng , nhưng trong trấn thường tự giày ở nhà, ít ai ngoài mua giày. Mà chịu bỏ tiền mua ủng vải bông đắt gấp đôi giày vải bông càng hiếm.
Phùng nương tử xong liền nhanh chân tới quầy đặt giày, mang cả ba đôi ủng vải bông mặt Tống Thời An.
Khương Xuân đưa tay ướm thử một chút, chọn lấy một đôi nhờ Phùng nương tử giữ giúp, đó nàng xuống và chuẩn cởi đôi giày vải bông mới chân Tống Thời An.
Tống Thời An từ chối, nhưng thấy ánh mắt sáng rực của Phùng nương tử đang chằm chằm hai , mất mặt Khương Xuân, nên đành để nàng giúp cởi giày vải bông ủng vải bông mới.
Khương Xuân dùng ngón tay ấn mũi ủng, với Tống Thời An: "Kích cỡ vặn, nếu , còn tưởng là tìm Trang nương tử đặt riêng cho đấy."
Phùng nương tử lập tức thêm lời khen ngợi: "Đều là do chân lang quân sinh tinh tế, nếu chân quá to hoặc quá nhỏ, tìm đôi giày vặn ở tiệm chúng cũng dễ dàng."
Câu tai Khương Xuân, nàng ngay lập tức đồng tình: " , chân phu quân của đương nhiên là nhất, đời ai bằng!"
Tống Thời An: "..."
Hắn khẽ nhắm mắt , thật là quá xốc nổi con hổ!
Nếu chân đang đôi ủng vải bông mới của tiệm, bỏ .
Thật sự là còn mặt mũi nào nữa.
TBC
Khương Xuân giày cũ cho Tống Thời An, đưa cả giày vải bông và ủng vải bông cho Phùng nương tử, : "Hai đôi đều lấy."
Phùng nương tử định tính tiền, thì thấy Khương Xuân tự nhiên đến quầy giày, trong lòng mừng thầm, nàng còn mua giày nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-72.html.]
Khương Xuân lựa chọn kỹ càng trong đống giày vải bông, thỉnh thoảng còn ướm thử cỡ giày, cuối cùng chọn hai đôi giày vải bông màu đen đậm.
Hai đôi là nàng chọn cho Khương Hà. Nguyên chủ nhiều giày cho ông , nên nhớ rõ kích cỡ của ông .
Áo bông và chăn bông thì thôi, Khương Hà sẵn, hơn nữa đều mới sắm năm ngoái, năm nay cần mua .
Dù , cũng gia đình nào mỗi năm đều sắm áo bông và chăn bông mới, như thế quá xa xỉ!
Khương Hà xuống làng thu mua lợn, giày mau hỏng, đôi giày vải bông năm ngoái rách nát, chắc chắn thể qua hết mùa đông.
Tiện thể mua luôn cho ông hai đôi, để tránh việc ông trách móc chỉ lo nghĩ cho phu quân mà quên mất cha già của .
Khương Xuân đến bên cạnh Phùng nương tử, đưa hai đôi giày bông cho nàng , : "Hai đôi cũng lấy, tổng cộng là bốn đôi. Phùng nương tử, ngươi tính rẻ cho một chút, đừng chặt c.h.é.m như chặt củi nhé."
Nàng lấy bàn tính, ngay mặt Khương Xuân bắt đầu tính toán: "Giày vải bông cho nương tử tính năm mươi văn một đôi, ba đôi là một trăm năm mươi văn. Ủng vải bông tính một trăm văn một đôi, tổng cộng là hai trăm năm mươi văn."
Khương Xuân khóe miệng giật nhẹ, may mà thời cổ đại thuyết pháp về "đồ ngốc", nhưng nàng cũng nghi ngờ đối phương đang mắng .
Nàng trả giá: "Giày vải bông thì thôi, những năm qua trong thôn chúng ai mua của ngươi , năm mươi văn coi như công . Ủng vải bông một trăm văn thì cao quá, ít mười văn, còn chín mươi văn thì cũng vẫn còn cao đấy."
Phùng nương tử lập tức kêu lên: "Ôi trời, nương tử của ơi, một đôi ủng vải bông như thế rơi bông mà vẫn giữ độ ấm như hai đôi giày khác, tốn sức. Giá bán của Trang nương tử cao , bán một trăm văn cũng kiếm bao nhiêu tiền, chỉ coi như bán cho nương tử để ân tình thôi."
Khương Xuân hừ một tiếng, nghĩ bụng: Mồm miệng thương gia, lừa , gì ai chịu lỗ để bán?
Nàng đang định mặc cả thêm thì Tống Thời An bỗng lên tiếng: "Khoan ."
Khương Xuân ngẩng lên , đầy nghi hoặc: "Sao ?"
Gia hỏa chẳng lẽ thấy mặc cả xong nên tay giúp đỡ?
Sao nàng chút tin tưởng nào nhỉ?
Dạng công tử thế gia như , đến cả túi tiền cũng hầu giúp cầm, mặc cả?
lời tiếp theo của Tống Thời An ngoài dự đoán của nàng: "Chỉ mua giày cho và cha, còn nàng thì ?"
Khóe miệng Khương Xuân bất giác nở nụ , chính nàng cũng quên mất cũng cần mua giày vải bông, mà nhớ đến.
Điều khiến lòng nàng ấm áp.
Chứng tỏ hề uổng công đối xử với .
Khương Xuân trêu chọc: "Thiếp cũng mua chứ, nhưng mà phu quân lên tiếng, nào dám tự ý quyết định?"
Tống Thời An còn kịp phản ứng, Phùng nương tử bên cạnh bật "phốc phốc" một tiếng.
Sau đó, nàng vội vàng che miệng .
Tống Thời An khóe miệng giật nhẹ, xụ mặt : "Nàng cứ tự chọn hai đôi ."
Khương Xuân lập tức hì hì: "Phu quân lên tiếng, thì nhất định mua ."
Phùng nương tử, vì để xóa tan sự lúng túng vì , liền chủ động dẫn đường: "Mời nương tử theo ."
Khương Xuân chọn cho hai đôi giày bông màu nâu đất, dù nàng cũng thường xuyên lên trấn bán hàng, màu sáng sạch sẽ cho lắm.
Tống Thời An liếc đôi giày bông màu nâu đất trong tay nàng, kiểu dáng mà ngay cả bà nội cũng chẳng buồn , đôi mày nhíu thành chữ "Xuyên" (川).