Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:06
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu nàng dám để hôn thêm một hoặc vài nữa mới chịu tha thứ, tuyệt đối sẽ nhân nhượng, ngay tại chỗ sẽ lật mặt với nàng.
Khương Xuân mà ngơ ngác, ngạc nhiên : “Thiếp cũng định bày trò gì , phu quân nghĩ ?”
Sau đó, nàng “phì” một tiếng bật , múc cháo bát trêu chọc: “Hóa phu quân sợ tha thứ cho đến ? Xem địa vị của trong lòng phu quân thấp lắm nhỉ.”
Tống Thời An lúc mới nhận hiểu lầm, mặt chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên nhưng vẫn cứng miệng : “Ta, chỉ sợ cha lo lắng thôi, nàng đừng suy nghĩ lung tung.”
Khương Xuân cũng tranh cãi, gật đầu lia lịa: “Phải, , phu quân đúng.”
Cái thái độ , thà rằng nàng cãi với còn hơn.
Hắn thẹn tức, bàn ăn, thèm để ý đến nàng nữa.
Khương Hà từ sân bước , mặt đầy vẻ hớn hở: “Con la thật, từ lúc về nhà , nó ăn uống ngon lành, hề kén chọn, dễ nuôi lắm.”
Trước đó Khương Hà dẫn Khương Loan đến thôn Tiểu Lý một chuyến, ưng ngay con la , đó chiều qua một nữa, mua nó về nhà.
Vì họ hàng quen, cộng với việc Khương Loan cũng là sành sỏi, nên bán giảm giá cho ông, chỉ tốn mười lăm lượng sáu đồng bạc.
Khương Xuân ban đầu dự tính mười bảy lượng bạc, như , tiết kiệm hẳn một lượng bốn đồng bạc.
Khương Xuân đùa: “Người gia súc linh tính, chừng nó về nhà là để hưởng phúc, nên trong lòng vui vẻ quá đấy.”
Khương Hà chọc ha hả, tán thưởng gật đầu : “, đúng là như .”
Ăn cơm xong, Khương Hà đến mấy thôn lân cận để thu mua lợn.
Vì chuyện của Khương Xuân, nên quán thịt trong trấn đóng cửa ba ngày liền, khách quen sốt ruột mua thịt còn nhờ trong làng hỏi xem khi nào quán mở .
Hôm nay, vì thu mua lợn, nên ngày mai mới thể mổ lợn và mở quầy.
Vì , công việc lên trấn tìm thợ mộc đặt xe kéo cho con la đành giao cho Khương Xuân.
Khương Xuân nhét vài lượng bạc vụn túi tiền, sang Tây phòng hỏi Tống Thời An: “Phu quân cùng lên trấn dạo , tiện thể thăm Vương Ngân Nhi?”
Mấy ngày nay nàng bận rộn với công việc của , cũng Vương Ngân Nhi thế nào .
Nếu báo bình an một tiếng, nhớ chuyện Lưu Khởi Đàm loạn ở nhà họ Vương đó, Vương Ngân Nhi rõ chuyện và kịp thời nhắc nhở nàng.
Giờ chuyện êm xuôi, Khương Xuân tiện đường ghé qua báo một tiếng, cũng để Vương Ngân Nhi khỏi lo lắng cho nàng.
Tống Thời An đồng ý cũng từ chối, chỉ lạnh nhạt đáp: “Với sức khỏe của bây giờ, chỉ sợ bộ đến trấn thì mệt đến ngã quỵ .”
Khương Xuân lườm một cái: “Chàng nghĩ là kẻ ngốc ? Đã hỏi thì tất nhiên là định đến nhà Tạ Chính thuê xe kéo cho con lừa .”
Tống Thời An liếc mắt nàng, hừ lạnh một tiếng: “Đừng chuyện lớn lối, nàng thuê xe về hãy với cũng muộn, lỡ như xe khác thuê mất thì ?”
Khương Xuân thấy lời lý, cũng so đo với thái độ cứng đầu của , lập tức đến nhà Tạ Chính.
May mắn là xe kéo đang ở nhà, Khương Xuân lấy hai mươi văn tiền trả cho vợ của Tạ Chính, là Tiền nương tử, và thuận lợi thuê xe kéo.
Kéo xe về nhà, nàng bước Tây phòng, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Xe kéo thuê về đây, Thời Đại gia, mời ngài lê lên xe kéo.”
Tống Thời An trừng mắt nàng.
Đôi mắt phượng đầy uy nghiêm, nhưng Khương Xuân chẳng hề sợ hãi, chỉ tươi : “Có cần bế lên ? Cần thì cứ , đừng khách sáo với nhé, dù chúng cũng hôn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-70.html.]
“Không cần!” Tống Thời An vội vàng ngắt lời, tức tối : “Nàng thể đừng năng bừa bãi như ? Nếu khác thấy, nàng giấu mặt !”
Khương Xuân bình thản đáp: “Có gì mà giấu? Thiếp hôn phu quân của , lẽ thường tình thôi, ai cấm chứ?”
Tống Thời An nhắm mắt , định rằng cấm chính là bản , nhưng dám.
Sợ rằng nếu nàng , nàng sẽ phát điên mà lao lên cưỡng hôn .
Hắn đành im lặng xoay xuống giường giày, tự ngoài.
Khương Xuân bước nhẹ nhàng theo .
Tống Thời An lưng thẳng như cây tùng, bước vững chãi, mỗi bước như thể đo đạc bằng thước.
Thật là phong thái của một công tử danh gia vọng tộc.
Chậc chậc, mới khỏe lên một chút mà trông thần thái khác hẳn.
Thật khó tưởng tượng khi hồi phục, sẽ dáng vẻ như thế nào.
Phải rằng, là một thư sinh yếu ớt, mà là từ nhỏ học võ, văn võ song , từng là đầu trong giới thanh niên của các gia tộc lớn ở kinh thành.
Và , cái đầu Khương Xuân ôm eo, bế thẳng lên xe kéo.
Sắc mặt Tống Thời An lập tức đỏ bừng, đang định mở miệng từ chối thì yên vị chiếc chiếu trải trong xe.
Khương Xuân hì hì : “Thiếp bế lên còn hơn để cúi gập lưng, hì hục mãi mới leo lên xe, đúng ?”
Tống Thời An đang há miệng liền lập tức ngậm .
Chuyện cúi gập lưng, hì hục leo lên đầu xe thực sự gì là tao nhã, mà đúng là mất hết thể diện!
TBC
Dù thì cũng bế tới bế lui bao nhiêu , thêm một nữa cũng chẳng gì to tát.
Khương Xuân khẽ cong môi, nhảy lên ghế của xe kéo, vung roi điều khiển xe hướng về phía trấn.
Khi đến trấn Hồng Diệp, bên đường một phụ nữ nhận Khương Xuân, lớn tiếng hỏi: “Khương nương tử, quầy thịt nhà ngươi mấy hôm nay mở, khi nào mở ? Nhà sắp hết dầu heo , cần mua ít mỡ heo.”
Khương Xuân đáp: “Nhà việc bận mấy ngày, mai sẽ mở .”
“Mai mở ? Thế thì quá.” Người phụ nữ nở nụ , căn dặn: “Ngươi nhớ để dành cho nửa miếng mỡ heo nhé, sáng mai cho cháu nội ăn xong sẽ đến lấy.”
Khương Xuân đáp: “Được thôi.”
Trên đường đến xưởng mộc, Khương Xuân gặp thêm mấy như phụ nữ khác hỏi về ngày mở quầy, nàng đều kiên nhẫn trả lời từng một.
Những ai đặt , nàng cũng đồng ý.
Tống Thời An trong xe kéo, sắc mặt phức tạp tất cả những điều .
Trong việc buôn bán, Khương Xuân tỏ là một kiên nhẫn và bụng, khác xa với hình ảnh hung dữ và bướng bỉnh như trong lời đồn về một vị Tuần Hải Dạ Xoa.
Cũng đúng thôi, Tuần Hải Dạ Xoa hung dữ và lý lẽ là để chỉ Khương Xuân kiếp , còn giờ đây chỉ là một cô hồn dã quỷ chiếm lấy cơ thể của Khương Xuân mà thôi.
Nghĩ thật điên rồ, một cô hồn dã quỷ với lai lịch rõ ràng như thế, mà dám suy nghĩ hôn nàng .
Nếu một ngày nào đó nàng lừa chết, cũng là do tự chuốc lấy, thể trách ai , ai bảo đủ định lực chứ!
Liệu nàng lừa ?