Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:13:01
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối qua, vẻ đáng thương, tỏ vẻ thà bỏ mạng cũng cùng nàng chạy trốn, khiến nàng mềm lòng, ngay lập tức đổi ý định, từ bỏ kế hoạch lén lút bỏ trốn một , bỏ .

Nàng nghĩ rằng dù khổ sở thế nào, cũng mang theo , nếu thoát nổi, cùng lắm thì c.h.ế.t chung.

Kết quả thì , tất cả đều là giả, chỉ thử lòng thôi.

Nếu đổi ý định, chắc chắn sẽ , trơ mắt và phụ bỏ trốn, từ đó sống cuộc sống chui lủi.

Không hổ danh là Tống Thời An, quả nhiên là kẻ tâm cơ thâm trầm!

Tống Thời An hề chút chột , thản nhiên : “Ta cần liệu nàng đáng giá để giúp , mới thể tay chứ.”

thì đây cũng là việc kiếp từng xảy , ngoài cuộc lẽ , nhưng một khi can thiệp, chuyện sẽ còn trong tầm kiểm soát.

Những biến hoá gì sẽ đến, kết quả , thể đoán .

Cái đối với , Hiển nhiên đây là điều gì.

, buộc khảo nghiệm nàng, xem trong lúc nguy nan liệu nàng quyết định bỏ rơi gánh nặng là .

Sự thật chứng minh, nàng .

Điều khiến thất vọng.

Trải qua sự việc , triệt để buông bỏ cảnh giác với nàng, từ nay sẽ coi nàng là nhà mà đối đãi, còn che giấu như nữa.

Khương Xuân trừng mắt , thở phì phò tức giận : “Chàng dám nghi ngờ phẩm hạnh của , đúng là đồ vô tâm, đối xử với như mà!”

Tống Thời An liếc xấp ngân phiếu bàn, nhếch môi : “Ta giúp nàng năm trăm lượng bạc tạ lễ bồi thường, vẫn đủ để nàng tha thứ cho ?”

Khương Xuân nắm chặt xấp ngân phiếu, l.i.ế.m môi, xác nhận với : “Số ngân phiếu thật sự cần ?”

“Không cần.” Tống Thời An trả lời dứt khoát.

Bỗng nhiên dừng một chút, bổ sung thêm một câu: “Nàng cầm lấy , dù trong nhà chúng nàng cũng quản tiền bạc, phụ kiếm tiền cũng giao cho nàng mà.”

Một câu “trong nhà chúng Khương Xuân vui như nở hoa, khóe miệng giấu nụ .

Điều đó cho thấy coi nàng là ngoài, xem nàng là một phần của cái nhà .

Tuy , nàng vẫn cố gắng kìm nén niềm vui.

Hắn dám thử lòng , thể dễ dàng tha thứ như , nếu còn dám điều tương tự.

Nàng cất ngân phiếu trở hầu bao, trong miệng hừ lạnh một tiếng: “Chính cũng tiền là Lưu gia bồi thường cho , nhận là điều đương nhiên, đừng tưởng chỉ vì sẽ tha thứ cho .”

Tống Thời An xoa xoa ấn đường, hỏi: “Vậy thế nào nàng mới tha thứ cho ?”

Khương Xuân đảo mắt, ánh dừng đôi môi mỏng ngày càng hồng hào của , kìm mà nuốt nước bọt.

Nàng khẽ ho một tiếng, mặt dày đưa yêu cầu: “Chàng hôn một cái, sẽ tha thứ cho .”

Dừng một chút, nàng chỉ môi : “Hôn ở đây mới tính.”

Tống Thời An: “…”

Hắn hỏi xong câu liền hối hận, cảm giác , quả nhiên gia hoả lập tức tranh thủ, thật là lúc nào cũng thất vọng.

Hắn bất đắc dĩ : “Nàng thể đắn một chút ? Cái đầu của nàng ngày nào cũng nghĩ đến chuyện , thấy hổ ?”

“Vậy sẽ tha thứ cho .” Khương Xuân bỏ câu đó đầu bỏ .

Nàng trở bên xe cút kít, tiếp tục dỡ đồ xuống, dỡ một món mang nhà một món.

Hoàn coi Tống Thời An như khí, ngang qua còn chẳng thèm liếc mắt lấy một .

Thường ngày nàng ríu rít bên tai, đột nhiên thèm để ý đến , ban đầu Tống Thời An còn cảm thấy gì, nhưng liên tiếp hai ngày Khương Xuân đều coi như vô hình, bắt đầu chút hoảng.

Đến bữa trưa hôm nay, cố gắng chủ động bắt chuyện, chỉ đĩa cải thảo xào dấm bàn, khen ngợi: “Nàng món ngon lắm, ăn hợp cơm.”

TBC

Khương Hà thấy Khương Xuân lên tiếng, còn thêm: “Xuân nương, con rể khen con đó, con gì?”

hai bọn họ đang giận dỗi , nhưng con rể giúp giải quyết phiền toái, thực sự nên tiếp tục giận nữa.

Khương Xuân gõ gõ đôi đũa bát, nghiêm nghị : “Cha, lúc ăn cơm thì ít , nhà giàu đều ‘ăn , ngủ chuyện’.”

Khương Hà: “…”

Bình thường lúc ăn cơm chuyện còn nhiều hơn ai hết, bây giờ cho khác chuyện.

Xem vẫn còn giận con rể.

Khương Hà thôi, vốn định thêm vài câu với khuê nữ, nhưng sợ nhiều quá sẽ nàng buồn bực hơn.

Thôi bỏ , ông quản chuyện gì, để phu thê chúng tự giải quyết .

Ông nhanh chóng ăn hết chiếc bánh bao từ lúa mạch đen, lên : “Cha sang nhà thúc Khương Loan của con, nhờ chở cha Tiểu Lý Trang mua con lừa, hai con cứ từ từ ăn.”

Nói xong, ông cất bước khỏi nhà.

Tống Thời An nuốt trôi miếng bánh bao chay trong miệng, dậy lấy đôi đũa sạch từ ống đũa, gắp một miếng thịt kho củ cải từ đĩa, đặt bát mặt Khương Xuân.

Hắn : "Món thịt kho củ cải vẻ ngon, nàng ăn ."

Khương Xuân để ý đến , cũng chẳng động đến miếng thịt kho trong bát. Thay đó, nàng tự gắp một miếng dưa chua cải bẹ xào, đặt lên bánh bao ăn từng miếng lớn.

Tống Thời An thật sự chọc tức.

Gia hỏa chiếm tiện nghi của , thật đúng là liều mạng thật.

Với tính cách nhiều như , hai ngày nay mở miệng, chỉ sợ là nín đến hỏng đây?

Khó cho , vẫn thể chịu đựng .

Khương Xuân đúng là chút chịu nổi nữa, nhưng nàng nhất định thể nhận thua.

Phu thê mà, hoặc là gió đông thắng gió tây, hoặc là gió tây thắng gió đông. Nếu dễ dàng nhượng bộ, nhượng bộ mãi sẽ chỉ là .

Nàng và Tống Thời An vốn xuất khác biệt. Hiện tại là phượng hoàng sa cơ, tạm thời còn .

hai năm , khi Tống gia sửa án minh oan, sẽ quan, còn chỉ là một nữ nhân xuất thấp hèn, nghề mổ lợn, thì sự chênh lệch về phận sẽ trở nên quá lớn, mối quan hệ sẽ trở nên vi diệu.

, ngay từ đầu kiềm chế , như thì trở thành Thủ phụ Nội Các, cũng e sợ, vì đủ tự tin.

Thế nên, đối diện với sự chủ động lành của , nàng nhất quyết tỏ một chút nào gọi là nhượng bộ, mà thẳng thừng phớt lờ.

Tống Thời An thật sự dồn đến mức còn cách nào khác. Đêm đến, khi giường, thở dài một , trong bóng tối bò đến cuối giường nơi Khương Xuân .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-68.html.]

Hắn cúi xuống, dùng hai tay chạm gối, nâng đầu nàng lên, mò đưa đôi môi của tìm đến môi nàng.Tối qua, vẻ đáng thương, tỏ vẻ thà bỏ mạng cũng cùng nàng chạy trốn, khiến nàng mềm lòng, ngay lập tức đổi ý định, từ bỏ kế hoạch lén lút bỏ trốn một , bỏ .

Nàng nghĩ rằng dù khổ sở thế nào, cũng mang theo , nếu thoát nổi, cùng lắm thì c.h.ế.t chung.

Kết quả thì , tất cả đều là giả, chỉ thử lòng thôi.

Nếu đổi ý định, chắc chắn sẽ , trơ mắt và phụ bỏ trốn, từ đó sống cuộc sống chui lủi.

Không hổ danh là Tống Thời An, quả nhiên là kẻ tâm cơ thâm trầm!

Tống Thời An hề chút chột , thản nhiên : “Ta cần liệu nàng đáng giá để giúp , mới thể tay chứ.”

thì đây cũng là việc kiếp từng xảy , ngoài cuộc lẽ , nhưng một khi can thiệp, chuyện sẽ còn trong tầm kiểm soát.

Những biến hoá gì sẽ đến, kết quả , thể đoán .

Cái đối với , Hiển nhiên đây là điều gì.

, buộc khảo nghiệm nàng, xem trong lúc nguy nan liệu nàng quyết định bỏ rơi gánh nặng là .

Sự thật chứng minh, nàng .

Điều khiến thất vọng.

Trải qua sự việc , triệt để buông bỏ cảnh giác với nàng, từ nay sẽ coi nàng là nhà mà đối đãi, còn che giấu như nữa.

Khương Xuân trừng mắt , thở phì phò tức giận : “Chàng dám nghi ngờ phẩm hạnh của , đúng là đồ vô tâm, đối xử với như mà!”

Tống Thời An liếc xấp ngân phiếu bàn, nhếch môi : “Ta giúp nàng năm trăm lượng bạc tạ lễ bồi thường, vẫn đủ để nàng tha thứ cho ?”

Khương Xuân nắm chặt xấp ngân phiếu, l.i.ế.m môi, xác nhận với : “Số ngân phiếu thật sự cần ?”

“Không cần.” Tống Thời An trả lời dứt khoát.

Bỗng nhiên dừng một chút, bổ sung thêm một câu: “Nàng cầm lấy , dù trong nhà chúng nàng cũng quản tiền bạc, phụ kiếm tiền cũng giao cho nàng mà.”

Một câu “trong nhà chúng Khương Xuân vui như nở hoa, khóe miệng giấu nụ .

Điều đó cho thấy coi nàng là ngoài, xem nàng là một phần của cái nhà .

Tuy , nàng vẫn cố gắng kìm nén niềm vui.

Hắn dám thử lòng , thể dễ dàng tha thứ như , nếu còn dám điều tương tự.

Nàng cất ngân phiếu trở hầu bao, trong miệng hừ lạnh một tiếng: “Chính cũng tiền là Lưu gia bồi thường cho , nhận là điều đương nhiên, đừng tưởng chỉ vì sẽ tha thứ cho .”

Tống Thời An xoa xoa ấn đường, hỏi: “Vậy thế nào nàng mới tha thứ cho ?”

Khương Xuân đảo mắt, ánh dừng đôi môi mỏng ngày càng hồng hào của , kìm mà nuốt nước bọt.

Nàng khẽ ho một tiếng, mặt dày đưa yêu cầu: “Chàng hôn một cái, sẽ tha thứ cho .”

Dừng một chút, nàng chỉ môi : “Hôn ở đây mới tính.”

Tống Thời An: “…”

Hắn hỏi xong câu liền hối hận, cảm giác , quả nhiên gia hoả lập tức tranh thủ, thật là lúc nào cũng thất vọng.

Hắn bất đắc dĩ : “Nàng thể đắn một chút ? Cái đầu của nàng ngày nào cũng nghĩ đến chuyện , thấy hổ ?”

“Vậy sẽ tha thứ cho .” Khương Xuân bỏ câu đó đầu bỏ .

Nàng trở bên xe cút kít, tiếp tục dỡ đồ xuống, dỡ một món mang nhà một món.

Hoàn coi Tống Thời An như khí, ngang qua còn chẳng thèm liếc mắt lấy một .

Thường ngày nàng ríu rít bên tai, đột nhiên thèm để ý đến , ban đầu Tống Thời An còn cảm thấy gì, nhưng liên tiếp hai ngày Khương Xuân đều coi như vô hình, bắt đầu chút hoảng.

Đến bữa trưa hôm nay, cố gắng chủ động bắt chuyện, chỉ đĩa cải thảo xào dấm bàn, khen ngợi: “Nàng món ngon lắm, ăn hợp cơm.”

Khương Hà thấy Khương Xuân lên tiếng, còn thêm: “Xuân nương, con rể khen con đó, con gì?”

hai bọn họ đang giận dỗi , nhưng con rể giúp giải quyết phiền toái, thực sự nên tiếp tục giận nữa.

Khương Xuân gõ gõ đôi đũa bát, nghiêm nghị : “Cha, lúc ăn cơm thì ít , nhà giàu đều ‘ăn , ngủ chuyện’.”

Khương Hà: “…”

Bình thường lúc ăn cơm chuyện còn nhiều hơn ai hết, bây giờ cho khác chuyện.

Xem vẫn còn giận con rể.

Khương Hà thôi, vốn định thêm vài câu với khuê nữ, nhưng sợ nhiều quá sẽ nàng buồn bực hơn.

Thôi bỏ , ông quản chuyện gì, để phu thê chúng tự giải quyết .

Ông nhanh chóng ăn hết chiếc bánh bao từ lúa mạch đen, lên : “Cha sang nhà thúc Khương Loan của con, nhờ chở cha Tiểu Lý Trang mua con lừa, hai con cứ từ từ ăn.”

Nói xong, ông cất bước khỏi nhà.

Tống Thời An nuốt trôi miếng bánh bao chay trong miệng, dậy lấy đôi đũa sạch từ ống đũa, gắp một miếng thịt kho củ cải từ đĩa, đặt bát mặt Khương Xuân.

Hắn : "Món thịt kho củ cải vẻ ngon, nàng ăn ."

Khương Xuân để ý đến , cũng chẳng động đến miếng thịt kho trong bát. Thay đó, nàng tự gắp một miếng dưa chua cải bẹ xào, đặt lên bánh bao ăn từng miếng lớn.

Tống Thời An thật sự chọc tức.

Gia hỏa chiếm tiện nghi của , thật đúng là liều mạng thật.

Với tính cách nhiều như , hai ngày nay mở miệng, chỉ sợ là nín đến hỏng đây?

Khó cho , vẫn thể chịu đựng .

Khương Xuân đúng là chút chịu nổi nữa, nhưng nàng nhất định thể nhận thua.

Phu thê mà, hoặc là gió đông thắng gió tây, hoặc là gió tây thắng gió đông. Nếu dễ dàng nhượng bộ, nhượng bộ mãi sẽ chỉ là .

Nàng và Tống Thời An vốn xuất khác biệt. Hiện tại là phượng hoàng sa cơ, tạm thời còn .

hai năm , khi Tống gia sửa án minh oan, sẽ quan, còn chỉ là một nữ nhân xuất thấp hèn, nghề mổ lợn, thì sự chênh lệch về phận sẽ trở nên quá lớn, mối quan hệ sẽ trở nên vi diệu.

, ngay từ đầu kiềm chế , như thì trở thành Thủ phụ Nội Các, cũng e sợ, vì đủ tự tin.

Thế nên, đối diện với sự chủ động lành của , nàng nhất quyết tỏ một chút nào gọi là nhượng bộ, mà thẳng thừng phớt lờ.

Tống Thời An thật sự dồn đến mức còn cách nào khác. Đêm đến, khi giường, thở dài một , trong bóng tối bò đến cuối giường nơi Khương Xuân .

Hắn cúi xuống, dùng hai tay chạm gối, nâng đầu nàng lên, mò đưa đôi môi của tìm đến môi nàng.

Loading...