Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:12:59
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rồi về phía nhà bếp, trời ơi, bên trong rỗng tuếch, ngay cả hai cái nồi sắt lớn bếp lò cũng lấy xuống, chỉ còn hai cái hố to.
Trịnh Nghệ: “……”
Làm mà ăn bữa ?
Chờ đến khi tất cả đồ nấu nướng đặt chỗ cũ, bàn ăn sắp xếp , chỉ sợ trời tối đen.
Ông quả quyết sửa lời: “Ta và cha cháu thường uống rượu cùng , hôm nay nhà các đang rối bời như , nên ở phiền, ngày khác .”
Khương Xuân theo ánh mắt của Trịnh Nghệ, cũng thấy hai cái lỗ trống bếp, mà lúng túng
Khương Hà thấy , quyết định: “Vậy ngày khác đại ca rảnh rỗi, thì chúng sẽ cùng uống một bữa.”
Lại chủ động : “Ta sẽ đưa đại ca về.”
Trịnh Nghệ đến thôn Đại Liễu Thụ bằng xe lừa của nhà Chu lý chính, thể để ông tự bộ về trấn .
“Được.” Trịnh Nghệ cũng khách sáo, gật đầu đồng ý.
TBC
Khương Xuân thấy , vội vàng chạy đến xe cút kít, lật một cái bọc vải, dựa mấy món đồ che đậy, nàng nhét hết dược liệu và hương liệu trong kho hàng đó.
Nghĩ một lát, nàng vẫn thấy đau nhức nhối, nhưng cuối cùng cũng nhét cả cây trâm vàng quý giá bên trong.
Nàng đưa bọc đồ cho Trịnh Nghệ, : "Bọc đồ phiền cữu cữu đưa cho Triệu lang quân, xem như là tạ lễ của cháu gửi đến ."
Gặp Diêm Vương thì dễ, gặp tiểu quỷ thì khó chơi. Triệu Đức Dương là Huyện thái gia bên hồng nhân, chừng còn nhờ vả .
Dù cho cần đến ông nữa, bọc đồ cũng giúp cữu cữu đền đáp, rút ngắn giao tình giữa cữu cữu và Triệu Đức Dương, mang thêm chút lợi ích cho cữu cữu.
Trịnh Nghệ thấy bọc đồ từ , ông nhận lấy đồ một cách sảng khoái, : "Được, mai giao hàng lên huyện thành sẽ mang cho Triệu lang quân."
Ông hỏi những thứ từ , bởi vì chẳng gì đáng hỏi, chắc chắn là ngoại tôn nữ của ông mua thuốc và trang sức từ cửa hàng để lễ vật cho Triệu lang quân.
Trịnh Nghệ định rời , đột nhiên nhớ một việc, vội vàng với Tống Thời An: “Ngoại tôn tế (cháu rể), Triệu lang quân bảo với cháu, Huyện thái gia chê giấy bút và màu vẽ ở huyện thành đủ , phái đến phủ thành chọn mua, chờ mua xong sẽ để mang đến cho cháu.”
Nếu vì tình huống như , Lư Chính Hành hận thể tự chạy đến gặp Tống Thời An, rời mắt mà theo dõi vẽ cho .
Tuy nhiên, hiện tại Tống Thời An là một quan nô phạm tội, còn Lư Chính Hành là con cháu dòng chính của gia tộc Phạm Dương Lư thị, bề ngoài thể quá nhiều giao thiệp với , nếu thể sẽ mang tai họa cho Lư thị.
Chỉ thể thông qua Trịnh Nghệ trung gian để truyền đạt thông tin và vật phẩm.
Tống Thời An gật đầu : “Cháu , đa tạ cữu cữu thông báo.”
Gia hoả Lư Chính Hành đúng là một điều, hiểu rằng bản chỉ là một ở rể nhà khác, trong tiền bạc để mua những thứ cần thiết cho việc vẽ tranh.
Coi như Khương Xuân sẵn lòng mua giúp , thì cũng chỉ mua loại rẻ nhất, dùng những vật liệu như để vẽ tranh sẽ khiến Lư Chính Hành tức đến mức thổ huyết, than rằng đúng là phí phạm của trời.
Nhờ ông cung cấp giấy bút và màu vẽ sẽ tránh tình huống khó xử .
Còn thể giúp Khương Xuân tiết kiệm ít tiền.
Quả thực chính là đôi bên cùng lợi.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-67.html.]
Khương Hà đánh xe đưa Trịnh Nghệ về, với tính nết của cữu cữu, thường giữ phu (em rể) ở nhà ăn trưa, nên Khương Xuân chỉ cần lấp đầy bụng và Tống Thời An là .
Nghe vẻ đơn giản, nhưng xe cút kít nhét đầy ắp, cả đồ bếp và nguyên liệu nấu ăn ở , cũng những thứ ép chặt ở phía .
Khương Xuân vốn định cẩn thận sắp xếp đồ đạc trong nhà bếp, nhưng kiên nhẫn nổi, chỉ thể tháo dỡ từng thứ một theo thứ tự.
Việc đòi hỏi nhiều kiên nhẫn.
rõ ràng Khương Xuân là kiên nhẫn, đây là do tình thế ép buộc, bây giờ vật đổi dời, nàng còn áp lực gì nữa, nên chỉ bận rộn một lúc liền bỏ cuộc.
Nàng bước đến mặt Tống Thời An, đang ghế đẩu nhắm mắt tắm nắng, cố tình ngay mặt , chắn hết ánh nắng.
Tống Thời An thấy động tĩnh, mở đôi mắt phượng , nghi hoặc nhướng mày.
Ngụ ý: Nàng lo dọn dẹp hành lý, chạy đến mặt gì?
Khương Xuân móc một xấp ngân phiếu từ trong hầu bao, đưa đến mặt , : "Năm trăm lượng ngân phiếu danh nghĩa là bồi thường cho , nhưng thực chất là cho , cũng tham lam gì của , tự giữ lấy ."
Tống Thời An khẽ nâng mí mắt, liếc một cái.
Hắn thực sự cần tiền, dù nhân thể bỏ qua, nhưng đường bán thanh lâu, nhất định chuộc .
tiền là của Khương Xuân, năm trăm lượng đối với nàng là con nhỏ, cũng đến mức tham lam mà lấy.
Cùng lắm sẽ một bức thư pháp nữa, bán giá cao cho Lư Chính Hành.
Dù gì mở đầu việc , bán một bức với bán hai bức gì khác biệt?
Sống nữa, còn là con cao ngạo thanh cao như kiếp .
Hắn hôm nay, là một tục nhân thể khom lưng vì năm đấu gạo.
Mà chuyện chuộc đường , gấp thì gấp, mà vội thì cũng chẳng .
Nói gấp là vì thanh lâu dù cũng là nơi , đường là một tiểu thư khuê các, ở đó càng lâu, thanh danh của nàng càng bất lợi.
Nói vội là vì năm nay nàng mới mười bốn tuổi, cập kê, đến độ tiếp khách, hiện tại đang theo học nghệ với giáo tập trong lâu, tạm thời thể giữ sự trong sạch.
Điều quan trọng nhất là cơ thể hiện giờ còn yếu, mà đường bán tới phủ Thiệu Hưng cách phủ Tề Châu mười dặm xa xôi, cho dù bây giờ gom đủ một ngàn lượng bạc, cũng đủ sức ngàn dặm xa xôi trèo đèo lội suối đến chuộc .
Kết quả của việc tự lượng sức , thể là chuộc mà bản cũng mất mạng.
Vì mắt năm trăm lượng bạc đối với chẳng ý nghĩa gì nhiều.
Hắn thản nhiên : "Lưu lão thái gia rõ ràng, năm trăm lượng bạc là để an ủi nàng, nàng cứ giữ lấy, đưa cho gì?"
Ngừng một lúc, lạnh lùng thêm: "Chẳng lẽ nàng hưu phu?"
Hắn nhắc đến chuyện thì thôi, nhắc đến khiến Khương Xuân nhớ , ngay lập tức chống nạnh, lớn tiếng chỉ trích: "Chàng còn dám nhắc đến chuyện đó, còn tính sổ với !
Chàng cái tên đúng là đồ đáng ghét, rõ ràng cách giúp mà nín thinh, cùng phụ và cữu cữu ba chúng nhảy lên nhảy xuống vui lắm đúng ?
Sao im luôn , đợi khi và phụ trốn đến trấn Thanh Ngưu, sẽ tự do.
Đến lúc đó, bán một bức hoạ cho Huyện thái gia, kiếm mấy nghìn lượng bạc, mua một căn nhà lớn, mua thêm vài tên nô bộc để hầu hạ , ăn ngon uống say, tự do tự tại hơn ?”