Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-07-13 23:12:56
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái thứ “nhỏ mà ngắn” của thấy tất tần tật.
Lưu Khải Đàm giận dữ che , sang chửi bới Vương quản gia bước : “Vương quản gia, ngươi to gan lớn mật, dám xông phòng của thiếu gia , phá hỏng chuyện của !”
Vương quản gia để ý đến tiếng la hét của , giơ tay lệnh: “Còn ngây đó gì, mau đưa cửu thiếu gia về nhà, lão gia đang chờ gặp!”
Bọn gia đinh lập tức xông lên, thì trói tay, thì trói chân, kẻ thì bịt miệng, nhanh trói chặt Lưu Khải Đàm như một con lợn.
Vương quản gia khoác lên một chiếc áo, bảo khiêng như khiêng lợn trở về Lưu gia.
Về đến Lưu gia, Lưu lão gia cũng gặp , mà bảo giam phòng khách, cử mười mấy gia đinh canh giữ, chặn đường thoát của .
Sau đó, ông đích một bức thư, cử mang thư chạy suốt đêm đến Tô Châu phủ.
*
Bên phía Khương gia, khi Khương Hà rời , Khương Xuân sắp xếp chăn đệm, chuyển chăn đệm của và Tống Thời An lên xe cút kít.
Sau đó, nàng bắt đầu thu dọn quần áo của ba .
Thu dọn xong quần áo, nàng thu dọn nồi niêu xoong chảo.
Thu dọn xong nồi niêu xoong chảo, nàng thu dọn nông cụ.
Bận rộn đến nỗi chân chạm đất.
Khi thu dọn gần xong, nàng mới phát hiện quên mang theo hũ dầu đậu nành, liền vội vàng xuống gầm tủ kéo hũ .
Nàng cẩn thận đặt hũ dầu lên xe cút kít, với Tống Thời An: “Không ở trấn Thanh Ngưu tiệm ép dầu nào , dầu đậu nành mang theo, nếu dầu để xào rau cho thì ?”
Tống Thời An khuyên nàng đừng bận tâm mấy , nhưng nàng chịu , là “phòng hờ cho chắc.”
Kết quả, nàng dọn dẹp hết những thứ quý giá trong nhà , thậm chí cả tấm chiếu giường cũng lột xuống, cuộn và đặt ngang càng xe cút kít.
Giờ đây, trong nhà trống rỗng, chỉ còn bốn bức tường.
Hắn bất đắc dĩ : “Chút nữa tốn công đem từng thứ trả về chỗ cũ, nàng khổ sở gì?”
Khương Xuân để ý đến .
Người quản gia thì giá trị của từng đồng tiền gạo củi, đừng những món đồ tưởng là gì, nhưng đều là những thứ bỏ bạc mua, nếu mang theo, đến trấn Thanh Ngưu mua mới một bộ khác.
Quả thật là lãng phí tiền bạc!
Dù nàng cũng tức giận, thể nhét bao nhiêu thì nhét bấy nhiêu.
Nếu nhét , nàng còn thể đeo lưng.
Khi Khương Xuân chất hết thứ lên xe, gói một cái bọc to cao bằng , thì Khương Hà cuối cùng cũng trở về, cùng với nàng là cữu của nàng, Trịnh Nghệ.
Khương Xuân bước lên chào hỏi, nhưng cữu nàng, luôn yêu thương nàng như con gái ruột, ngơ thèm để ý.
Trịnh Nghệ tiến thẳng đến mặt Tống Thời An, thiện: “Cháu rể quả thật là tài, khi Triệu công tử đưa thư của cháu đến tay Lư huyện lệnh, Lư huyện lệnh lập tức đến Lưu gia giúp đỡ giải quyết chuyện của Xuân nương.”
Mọi việc đều trong dự liệu, Tống Thời An điềm nhiên gật đầu: “Vậy thì .”
Lư Chính Hành là say mê thư họa, đây khi còn ở kinh thành, ông ít đuổi theo để xin tranh chữ, nhưng đều từ chối.
Giờ đây, ông sẵn lòng đưa một bức tranh, đổi lấy sự giúp đỡ của Lư Chính Hành trong việc giải quyết chuyện nhỏ của Khương Xuân, ông nhất định từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-66.html.]
Thực tế cũng đúng như .
Kiếp , nếu huyện lệnh Hồng Diệp huyện là Lư Chính Hành, bán một bức tranh với giá cao cho ông , thì cần gì lo lắng tiền chữa bệnh?
Đáng tiếc là .
Khi sức khỏe hồi phục đủ để tự đến thành tìm thầy thuốc, thì là nửa năm , cơ hội vụt mất, bệnh tình sớm trở thành căn bệnh mãn tính thể cứu chữa.
Vì , còn lý do gì để tìm Lư Chính Hành giao dịch nữa.
Sau khi tái sinh, cũng nghĩ đến việc chủ động tìm Lư Chính Hành giao dịch, nhưng thể quá yếu, ngay cả việc đến huyện thành cũng nhờ Khương Xuân giúp đỡ.
Hoàn thể tránh né Khương Xuân để tự gặp Lư Chính Hành.
Vì , đành tạm gác , đợi khi sức khỏe hơn mới tính tiếp.
Không ngờ bao nhiêu vòng vo, cuối cùng vẫn là sớm gặp Lư Chính Hành để giao dịch.
Cục diện khác với kiếp , thoát khỏi tầm kiểm soát của , liệu mang đến kết quả nào , chắc chắn.
Tống Thời An hối hận.
Chỉ cần việc Khương Xuân luôn nghĩ cho , gặp chuyện rắc rối cần chạy trốn, việc đầu tiên nàng nghĩ đến là hoà để tránh liên lụy đến .
Hơn nữa, khi tương lai của nàng còn , nàng vẫn sẵn lòng để bộ tiền dành dụm của gia đình để chữa bệnh.
Nàng đối xử với bằng cả tấm lòng như , cũng nên đáp một hai phần là đúng.
Vì Khương Xuân là xứng đáng.
Khương Xuân phịch xuống đất, than thở: “Không cần chạy trốn nữa ? Thế thì c.h.ế.t , nhiều đồ đạc thế , còn dỡ từng thứ để trở chỗ cũ, đến bao giờ mới xong đây? Thiếp rốt cuộc là tự khổ cái gì !”
Tống Thời An khẽ nhếch môi, nhẹ: “Ta bảo nàng đừng bận rộn nữa, nàng , giờ thì hối hận chứ?”
*
Trịnh Nghệ từ trong tay áo lấy một xấp ngân phiếu, đưa cho Khương Xuân, : “Đây là năm trăm lượng ngân phiếu mà Lưu gia bồi thường cho Xuân nương.”
Bên cạnh đó, Khương Hà “hử” một tiếng, hít một ngụm khí lạnh: “Năm trăm lượng bạc?”
Trịnh Nghệ gật đầu, giải thích: “Triệu lang quân , Lưu lão thái gia bởi vì nguyên nhân của Lưu Cửu thiếu gia, khiến Xuân nương kinh hoàng, nên năm trăm lượng ngân phiếu là để bồi thường cho Xuân nương.”
Còn rằng ban đầu ông tự đến nhà tạ , nhưng sợ việc trở nên quá phô trương, ảnh hưởng đến thanh danh của Xuân nương, nên nhờ Triệu lang quân hỗ trợ chuyển giao ngân phiếu, cũng tạ , mong Xuân nương thể tha thứ.
Khương Xuân nhận lấy ngân phiếu, nghiêng đầu Tống Thời An một chút.
Cũng may ngốc, mặc dù cho nguyên chủ thanh danh là Tuần Hải Dạ Xoa hung hãn (yêu quái biển), nhưng đến cùng cũng chỉ là một nữ tử bình dân ở tầng chóp, đủ tư cách để dạng quan như Lưu gia hạ như .
Được như thế, hiển nhiên là bởi vì Tống Thời An.
Mặc kệ là kiêng kỵ là cữu (em vợ) của Yến Vương, là sợ “giao tình” của với Huyện thái gia, tóm cuối cùng đều thoát khỏi liên quan với .
Trước mặt cữu cữu cũng khách khí, nàng liền nhét ngân phiếu hầu bao.
Sau đó, nàng sang với Trịnh Nghệ: "Nhờ cữu cữu giúp đỡ, vì chuyện của cháu mà bận bận , nếu , chuyện cũng sẽ nữa.
Nói cảm ơn thì khách sáo quá, cữu cữu đừng vội , để cháu chuẩn một bàn tiệc, để cha cháu cùng cữu cữu uống vài chén cho vui.”
"Cháu là cháu gái của , cũng tỷ nào khác, chỉ mỗi nương cháu là , cháu gặp khó khăn, là cữu cữu giúp thì ai giúp?"
TBC
Trịnh Nghệ liếc Khương Xuân một cái, cũng khách sáo với ngoại tôn nữ, liền định miệng đồng ý ở ăn tiệc, đột nhiên ánh mắt quét qua mấy cái chậu và bình xe cút kít.