Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:14:13
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự thật chứng minh, Khương Xuân đoán sai.

Sau khi món thịt kho chín tới, Tống Thời Âm Khương Xuân ăn lòng heo kho ngon lành, nhịn mà xin một miếng nếm thử, đó nàng thừa nhận mùi vị thật sự thơm ngon.

Khương Xuân liếc bàn tay nàng nữa đưa , liền dùng đũa nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay nàng, nhạt : “Ta trí nhớ kém lắm, nhưng nãy ai đó lớn tiếng bảo rằng c.h.ế.t cũng ăn lòng heo kho ?”

Tống Thời Âm quyết thừa nhận, đầu đông ngó tây, bộ ngạc nhiên: “Ai mấy lời ? Ta thấy gì , chắc tẩu nhầm ?”

Khóe miệng Khương Xuân co giật, vì một miếng ăn mà đến cả mặt mũi cũng chẳng cần, giờ còn giở trò ngây ngô.

Nghe Tống Thời An kể, hồi còn ở Tống gia, Tống Thời Âm vốn kẻ tham ăn, trong chuyện ăn uống hề kén chọn, món gì cũng thể ăn, mà cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều.

TBC

kể từ khi bán Hồng Túy Tiệm, Vương mụ mụ cố ý bắt nàng giữ dáng, ba ngày năm bữa mới cho ăn một chút thịt, đến nỗi bây giờ hễ thấy món mặn là nàng cầm lòng nổi.

Thật cũng đáng thương lắm.

Khương Xuân trong lòng chợt động lòng trắc ẩn, nàng cầm lấy muôi, múc một miếng lòng heo kho từ trong nồi đưa cho nàng.

Tống Thời Âm lập tức vui mừng mặt, cầm lấy miếng lòng, ngừng tán tụng: “Cảm ơn tẩu tử! Tẩu thật là nhất! Tẩu là nhất đời !”

Khương Xuân nàng một cái, mắng: “Muội thế , sắp thành con gái nhà ?”

Chờ đến khi trở kinh thành, e rằng nữ chính Chung Văn Cẩn sẽ trở thành nhất trong miệng nàng, dù gì Chung Văn Cẩn cũng hệ thống thương thành và tài nấu nướng tuyệt đỉnh, đồ ngon thì vô kể.

Khương Xuân cũng ghen tỵ, vì ngay cả nàng cũng dự định bám lấy Chung Văn Cẩn, tỷ để còn dùng những món đồ hiện đại mà nàng trong tay nữa.

Tống Thời Âm nuốt miếng lòng heo kho, nét mặt nghiêm túc : "Người cho ăn lòng heo kho thì nhiều, nhưng như tẩu tử, tận tâm dạy đạo lý , thật chẳng mấy ai . Tẩu tử trong lòng chính là nhất thiên hạ, mãi mãi vẫn là !"

Khương Xuân khóe môi khẽ nhếch, trong lòng ấm áp.

nàng nhường vị trí cho ai khác, nhưng giờ phút , nàng tin lời Tống Thời Âm là thật lòng.

Như là đủ .

nàng vốn chỉ vì nể mặt Tống Thời An, mới quyết dạy dỗ cho đường khác chi một vài điều, để nàng gây họa trong năm nay tại Khương gia, nào mong nàng đền đáp gì.

*

Đêm đến, Tống Thời An ý đồ mờ ám, Khương Xuân mắng cho một trận: "Tống Thời An, còn xong ? Thiếp rõ là chịu nổi , cần nghỉ ngơi mấy ngày, cứ lời?

Chàng còn gọi là sách ư? Chẳng lẽ hiểu đạo lý "quá đà thì " ?

Nam nhân cả đời tinh lực hạn, bây giờ phóng túng kiềm chế, về già chỉ trơ mắt mà , đến lúc đó chờ nhạo !"

Tống Thời An đợi nàng mắng xong, mới dùng tay xoa bóp phần thắt lưng của nàng, nhỏ nhẹ đáp: "Ta chỉ giúp nàng xoa dịu đau nhức thôi, nàng nghĩ ?"

Cơn giận của Khương Xuân thoáng chốc như quả bóng chọc thủng, nhanh chóng tan biến.

nàng vẫn cứng miệng : "Chàng đừng ngụy biện, là xoa lưng cho , chẳng qua là dò xét thái độ của mà thôi.

Nếu phản ứng, sẽ tiến thêm một bước.

Nếu phản kháng, bày bộ mặt vô tội, rằng chỉ xoa bóp lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-155.html.]

Hừ, chút mưu kế của , thấu ?"

Tống Thời An thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, tay vẫn nhịp nhàng xoa nắn thắt lưng nàng, điềm đạm : "Nàng gì thì chính là như ."

Khương Xuân lập tức nổi giận: "Xem đấy, ngay cả phản bác cũng , chứng tỏ trúng phóc !"

Tống Thời An lắc đầu khẽ, bất lực thở dài: "Phản bác thì bảo ngụy biện, phản bác bảo là thừa nhận, dù thì nàng lúc nào cũng đúng, nào lý lẽ nào thắng nổi nàng."

Khương Xuân hừ một tiếng: "Phu quân quả là giỏi, chơi đùa cái trò nước đôi cũng tệ chút nào."

Tuy , thủ pháp của thật sự , xoa bóp nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu, chân tay cũng phần mềm nhũn, da như thể lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, khiến nàng nổi cả da gà.

Kinh hãi, nàng vội vàng bảo dừng .

Nếu dừng ngay, đợi đến lúc bản khơi gợi cảm xúc, tự van nài , chẳng chính là tự vả mặt .

***

Vì Lưu bà tử cùng Phan Hạnh sắp đến nhà khách, Khương Xuân lo lắng màn thầu trong nhà đủ đãi, tối qua liền ủ men, đến sáng sớm khi trời hửng, nàng dậy bánh mè.

Tống Thời Âm thấy trong chính sảnh sáng đèn, đợi Khương Xuân gọi, liền tự bước tới.

Khương Xuân hỏi nàng: “Muội cán vỏ ? Nếu thì giúp cán vỏ; nếu , thì lo phần gói nhân, sẽ cán vỏ và bánh.”

Tống Thời Âm ngượng ngùng khổ, đáp: “Cái gì cũng …”

Khương Xuân liếc mắt nàng, chẳng vui vẻ gì mà : “Hóa tiểu thư trong đại gia tộc như học nấu nướng cũng chỉ học cách cầm xẻng đảo chảo thôi ?”

Tống Thời Âm thở dài: “Bánh trái cũng cần học, nhưng kịp học đến phần thì trong nhà xảy chuyện…”

Khương Xuân dậy lấy thêm một cây cán bột đưa cho nàng, bảo: “Vậy thì tiên hãy học cách cán vỏ .”

Bánh mè hết cán vỏ, bọc nhân nặn thành bánh, đó ép thành hình tròn. Vì miếng bột khá to nên việc cán vỏ cần như cán vỏ bánh chẻo, hai tay phiên xoay vỏ ngừng. Chỉ cần đặt hai tay lên cây cán bột mà cán ngang vài lượt, xoay dọc miếng bột, cán ngang thêm vài cái nữa, cuối cùng chỉnh sửa hình dáng một chút là . Tương đối mà , việc khá đơn giản.

Khương Xuân cán giảng giải, để Tống Thời Âm theo. Chỉ qua hai dạy, nàng gần như thành thạo. Tuy rằng vỏ bánh cán tròn, cái thì đầu nhỏ đuôi to như quả hồ lô, cái thì mép lồi lõm chẳng khác gì cánh hoa cúc.

Tống Thời Âm chồng vỏ bánh cán , len lén liếc Khương Xuân một cái, rụt cổ đầy e ngại.

Khương Xuân thì ngược , khen ngợi: “Không tệ, đầu cán vỏ mà dáng như , còn giỏi hơn khi mới học.”

Tuy từng thầy, nhưng nàng từng về các nhân vật thầy giáo, nên hiểu rõ lý lẽ khi nào cần phê bình, khi nào cần khen ngợi. Kỹ thuật gói bánh của nàng điêu luyện, vỏ bánh tròn cũng thể chỉnh . Dù chỉnh , cũng , vì khi gói xong sẽ cán phẳng một nữa.

Nghe , lưng Tống Thời Âm lập tức thẳng hơn, hăng hái tiếp tục cán vỏ, càng càng .

Khương Xuân khẽ nhếch môi . Nhóc con , tưởng dễ gì thoát khỏi bàn tay ?

Trời lạnh, đồ ăn bằng bột dễ hư hỏng, vì Khương Xuân nhiều bột, định hấp hai nồi bánh mè nhân mỡ heo và một nồi bánh mè nhân dầu đậu.

Sau khi cán xong, nàng trải một lớp vải lanh sạch lên giường trong tây phòng, đặt tất cả bánh mè lên, phủ thêm một lớp vải khác để chúng từ từ nở.

Nhân lúc rảnh rỗi, nàng và Tống Thời Âm bắt đầu chuẩn món ăn cho buổi tiệc trưa.

Tống Thời An đóng quyển sách chép xong, từ gian tây phòng bước , chủ động hỏi: “Nương tử, việc gì cần giúp ?”

Loading...