Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:14:11
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Ngân Nhi liếc Tống Thời An một cái, trêu chọc Khương Xuân: "Vậy thường ngày tỷ cùng tỷ phu giảng đạo lý ? Hay là dùng vũ lực để áp chế đấy?"
Khương Xuân lườm nàng một cái, khẽ: "Tỷ phu của là bảo bối của , nỡ dùng vũ lực với chứ?"
Tống Thời An mím môi, nàng tuy từng tay với , nhưng rõ ràng là chỉ dựa đạo lý.
Vương Ngân Nhi bộ kinh ngạc, thốt lên: "Ôi trời, tỷ ơi, và A Âm đều là những tiểu thư xuất giá, tỷ những lời thẹn thùng như mặt chúng ?"
Tống Thời Âm chẳng mấy bận tâm, bĩu môi.
Chuyện gì là to tát? Đại tẩu vốn dĩ thường xuyên khoe ân ái, nàng sớm quen .
Dù gì nàng cũng từng chứng kiến ít chuyện, thậm chí còn lén cả chuyện nhỏ to giữa đại ca và đại tẩu nữa .
Khương Xuân nghiêng đầu liếc về phía cửa, thấy bóng dáng của Khương Khê, bèn khẩy: "Các nên thêm những chuyện , để rõ xem nam tử thế nào mới đáng để gửi gắm cả đời, tránh kẻ khác lừa gạt."
Khi đến câu "nam tử thế nào mới đáng để gửi gắm cả đời", nàng còn cố ý sang Tống Thời An, ngầm ám chỉ rõ ràng đang nhắc đến ai.
Tống Thời An mỉm , môi khẽ nhếch lên một nụ nhẹ: "Đa tạ nương tử khen ngợi."
Hắn ngừng giây lát, như thể đang khiêm tốn, bồi thêm một câu: "Nương tử cũng là một nữ nhân đáng để gửi gắm cả đời."
Vương Ngân Nhi: "..."
Các thật sự coi chúng là ngoài ?
Nàng im lặng sang Tống Thời Âm, mong tìm sự đồng cảm, nhưng thấy Tống Thời Âm với vẻ mặt bình thản, mắt thẳng, mũi hướng xuống, dáng vẻ như hề thấy gì cả.
Trong khoảnh khắc đó, Vương Ngân Nhi bỗng dâng lên một nỗi xót xa trong lòng. Cô bé chịu bao nhiêu sự "tra tấn" của biểu tỷ mới thể trở nên thản nhiên như thế?
Vương Ngân Nhi bất đắc dĩ : "Tỷ đừng lời chua chát nữa, tỷ phu diện mạo, phẩm hạnh như , dù soi đèn tìm khắp nơi cũng thấy thứ hai. Nếu và A Âm thật sự theo tỷ mà dựa tiêu chuẩn của tỷ phu để chọn phu quân, e rằng cả đời chúng chẳng thể nào gả ."
Câu mang ý đùa cợt, bởi Vương Ngân Nhi vốn hiểu rõ tình trạng thể của , chuyện kết hôn sinh con chẳng khác nào tự tìm đường chết, nàng tuyệt đối ý định con đường .
Chưa kịp để Khương Xuân đáp lời, Tống Thời Âm thản nhiên : "Nếu gả thì đừng gả, thể học theo đại tẩu, bỏ tiền mua một phu quân về rể đấy thôi."
Vương Ngân Nhi xong, ngạc nhiên đến mức mắt tròn miệng dẹt.
A Âm, ca ca của vẫn còn đó mà, đến lượt mua một rể để nối dõi tông đường?
Nghĩ đến đây, bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng.
A, đúng , ca ca của A Âm nhập gia phò tá Khương gia, con cái mà Khương Xuân sinh đều mang họ Khương. Theo một nghĩa nào đó, Tống gia coi như tuyệt hậu .
Vậy nên, A Âm là một tiểu thư xuất giá, việc nàng mua một rể về nhà để nối dõi tông đường cho Tống gia, chẳng là hết sức hợp tình hợp lý ?
Chả trách A Âm mới về nhà họ Khương, còn kịp gặp hết họ hàng thích, vội vã chép sách để kiếm tiền , hóa là tính toán từ .
Nàng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tống Thời Âm, khích lệ như phần thương hại : "Hương hỏa của Tống gia đều trông cậy , nhất định cố gắng thật nhiều."
Tống Thời An: "???"
Vương Ngân Nhi đang nhảm gì ?
Đừng nhị Tống Thời Duệ và tam Tống Thời Thiền còn sống khỏe mạnh, ngay cả tam thúc cao tuổi cũng vẫn hăng hái, hai năm nữa tam thẩm còn sinh thêm một quý tử nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-154.html.]
Chuyện nối dõi tông đường cho Tống gia thể rơi lên vai của đường là một tiểu thư chứ?
Tuy nghĩ trong lòng, nhưng Tống Thời An cũng phản bác.
Vương Ngân Nhi vốn hiểu rõ tình hình Tống gia, nên đoán cũng chẳng gì là sai.
*
Sau khi dùng bữa trưa tại nhà họ Vương, Khương Xuân và những khác cũng nấn ná lâu, lập tức lên đường trở về nhà.
Khi về đến nhà, Khương Xuân kể với Khương Hà việc mai Lưu bà tử và Phan Hạnh sẽ đến nhà khách, đó bắt đầu dọn dẹp bộ lòng heo.
Các cơ quan nội tạng khác thì thôi, chứ phần lòng heo quả thật khó chịu, nữa khiến cả sân nhà tràn ngập mùi khó ngửi.
Tống Thời Âm bịt mũi, hét lớn: "Đại tẩu, dù nhà nghèo đến , tẩu cũng thể nấu phân heo cho ăn chứ? Muội mỗi ngày còn nộp năm văn tiền ăn đấy!"
Khóe miệng Khương Xuân giật giật, quả nhiên giống , nàng rửa lòng heo, lời của hai chẳng khác là bao.
Khương Xuân ngẩng đầu nàng một cái, hừ nhẹ: "Muội đúng là kẻ nhà quê, chắc bao giờ ăn lòng heo kho, nó ngon thế nào . Hôm nay sẽ cho mở rộng tầm mắt."
Nghe , Tống Thời Âm lùi một bước dài, đầu lắc như trống bỏi: "Không ăn, ăn, ăn cái thứ lòng heo từng chứa phân heo đó , c.h.ế.t cũng ăn!"
Khương Xuân cong môi , nhượng bộ gật đầu: "Được, đừng ăn, với phụ ăn."
Nàng tin chắc rằng ai thể từ chối món lòng heo kho thơm ngon , trong mơ nàng còn mong ăn lòng heo xào ớt xanh, chỉ tiếc là ớt.
Đợi đến khi nàng đổi suy nghĩ thì !
Khi Khương Xuân sạch bộ đồ lòng heo, bỏ nồi và bắt đầu kho, hương thơm nức mũi lan tỏa tận tây sương phòng. Tống Thời Âm, đang giường chép sách, bỗng dưng thể tiếp tục nữa.
Nàng đặt bút lông xuống, từ tây sương phòng chạy , hít hà mùi thơm hỏi: "Tẩu tử, thơm quá, tẩu đang món gì ngon ?"
Khương Xuân hừ một tiếng: "Ta đang kho lòng heo từng chứa phân đấy, hỏi gì, dù cũng c.h.ế.t cũng ăn mà."
TBC
Tống Thời Âm ngốc, hừ nhẹ: "Lòng heo thì mấy miếng thôi, đủ lãng phí củi lửa, chắc chắn tẩu còn kho thêm mấy món khác. Muội ăn lòng heo, ăn mấy món khác là ."
Khương Xuân khẩy: "Lòng heo chỉ mấy miếng, ăn, còn thèm cho ăn ."
Tống Thời Âm kiên quyết : "Tẩu cho ăn, còn thèm ăn ."
Khương Xuân "chậc" một tiếng: "Muội đừng mơ, nỡ cho ăn chứ."
Đang bàn ở tây phòng chép sách, Tống Thời An nhịn mà đưa tay lên trán.
Hai thật là đủ , chỉ vì mấy miếng lòng heo kho mà như vẹt học , cứ lặp lặp mấy câu đó, trẻ con đến là cùng.
Khi đường , Khương Xuân mặt Khương Hà và phu quân còn chút giữ kẽ, đa phần thời gian đều tỏ trọng đáng tin.
Ai ngờ đường xuất hiện, nàng liền đổi , những luôn khoe tình cảm với phu quân mặt , mà còn tranh thủ thời gian rảnh để trêu đùa nàng nữa.
Quả thật ngày càng phóng túng chính .
Thật đúng là khiến phát điên.
Hắn dám tưởng tượng, đến lúc nàng theo trở về kinh thành, sống chung cùng đám đông đảo của Tống gia, liệu sẽ điên loạn đến thế nào?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến đầu đau nhức.