Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:14:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi đến nhà họ Vương, Vương Ngân Nhi đang chống gậy tập trong gian chính, còn Vương Liễu lưng như một con gà mái bảo vệ con, tay sẵn sàng đỡ lấy bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Khương Xuân và đến, Vương Ngân Nhi vui mừng, định bước lên vài bước để đón, nhưng vì bước quá lớn, nàng liền mất thăng bằng, nghiêng ngã xuống.
Khương Liễu lập tức lao lên đỡ nàng dậy.
Khương Xuân giơ ngón cái khen ngợi: “Tỷ thật giỏi, phản ứng nhanh thật!”
Vương Ngân Nhi vững, chút ngượng ngùng chào: “Tỷ, tỷ phu, hai đến .”
Rồi tò mò về phía Tống Thời Âm, : “Đây chắc là của tỷ phu? Quả nhiên là ruột, dáng vẻ giống tỷ phu đến mức khiến ngỡ ngàng!”
Nàng ngừng một chút đùa: “Muội đến đây, e rằng danh hiệu nhất mỹ nhân Hồng Diệp trấn của nhường cho mất thôi.”
“Phì.” Khương Xuân phá lên, “Đệ nhất mỹ nhân Hồng Diệp trấn, tỷ đúng là mặt dày thật.”
Tống Thời Âm tiến lên, thi lễ nửa , : “A Âm bái kiến hai vị tỷ tỷ.”
Vương Ngân Nhi hiểu rõ quy củ của các gia đình lớn, tỷ gặp đều hành lễ với . nàng trong tình trạng thể lễ, vội vàng đưa tay lên: "A Âm , cần đa lễ, mau thẳng, mau thẳng."
Khương Liễu vội : "Muội cần khách sáo."
Ở phía , Vương Tam và Khương Khê thấy động tĩnh, liền nhanh chóng đóng cửa tiệm tới chính phòng tiếp khách.
Vương Tam sợ Khương Xuân kiếm cớ gây chuyện, bèn chủ động giải thích: "Biểu ca và biểu tẩu của ngươi lên huyện thành việc, ai trông nom Đồng tiểu thư, dì ngươi cũng thể , nên biểu ca đưa nãi nãi thành chăm sóc."
Đồng tiểu thư là con gái của Vương Kim và Chu thị. Khi nàng mang thai, nhiều bụng nhọn, nhất định sẽ sinh con trai, điều khiến Chu thị trở nên tự kiêu, thậm chí cả Tào bà tử cũng dám cãi .
Nào ngờ sinh một cô con gái, Tào bà tử mắng mỏ ít , giờ đây sống khiêm nhường, đến mặt Khương Khê cũng dám lớn tiếng.
Khương Xuân đáp một tiếng: "Ồ."
Chẳng trách thấy Tào bà tử, hóa bà theo cháu trai và cháu dâu lên huyện trông cháu.
Nhà họ Lưu tuy đuổi Vương Ngân Nhi , nhưng đuổi Vương Kim và Chu thị, hai hiện vẫn việc trong tiệm nhà họ Lưu.
Khương Xuân giới thiệu hai phu thê họ với Tống Thời Âm. Tống Thời Âm ngoan ngoãn bước lên hành lễ.
Khương Khê khen ngợi Tống Thời Âm một hồi, đó Khương Khê : "Xuân nương, ở nhà ăn cơm hãy ?"
Khương Xuân từ chối, mỉm : "Được, chúng ở ăn một bữa về."
Bây giờ Tào bà tử nhà, chi tiêu trong nhà đều do Khương Khê quản, bà tỏ tự tin hơn , liền móc từ túi tiền một xâu bạc, sai Vương Tam mua một con gà ở tửu lâu, thêm một miếng đậu hũ.
Khương Xuân chỉ gói giấy dầu mà mang theo, : "Đây là măng khô mang từ phía nam về, đại cô, cô thể món đậu hũ om măng khô."
Khương Khê ghé xem gói giấy dầu, : "Là măng khô ? Vậy để ngâm nước ."
Người địa phương thói quen phơi khô rau củ, Khương Khê là hiểu ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-153.html.]
Nàng dặn dò Vương Ngân Nhi: "Ngân tỷ, con dẫn tỷ tỷ của con và những khác về phòng con ."
Phòng của tiểu thư dọn dẹp gọn gàng, tiếp đãi phu quân và đường của thế thể diện.
Khương Liễu đỡ Vương Ngân Nhi , Khương Xuân và những khác theo , đến phòng của Vương Ngân Nhi xuống.
Không cần Vương Ngân Nhi dặn dò, Khương Liễu tự giác đun nước pha .
Trên đường, Khương Xuân sớm kể cho Tống Thời Âm về cảnh của Vương Ngân Nhi. Tống Thời Âm xong, đối với Vương Ngân Nhi càng thêm ngưỡng mộ, thậm chí cảm thấy hai phần đồng cảm, bất giác thấy nàng gần gũi hơn vài phần.
Tống Thời Âm liếc bàn sưởi bên cạnh, thấy bày biện bút mực, giấy nghiên, bèn chủ động hỏi chuyện: "Tỷ tỷ đang gì thế? Có cũng giống như chúng , đang chép sách kiếm tiền?"
Vương Ngân Nhi : “Ta chữ như gà bới, chép sách chỉ sợ tự bỏ tiền trả cho tiệm sách, còn chê chiếm chỗ, nhận.”
Khương Liễu lúc bưng ấm , bèn trêu: “Biểu tỷ đừng giả vờ, mấy chữ như gà bới bàn là do , chữ của tỷ so với còn hơn nhiều.”
Vương Ngân Nhi bật : “Hơn bao nhiêu chứ? Cũng chỉ là khác giữa chữ gà bới với chữ gà mổ mà thôi, chung quy cũng chẳng lên nổi mặt bàn.”
Tống Thời Âm nhiệt tình : “Không , luyện nhiều sẽ lên thôi. Ngày khác để cho các tỷ một quyển mẫu tự tiểu khải thảo hoa, các tỷ thể theo đó mà tập.
Chăm chỉ luyện một hai năm, chắc phong cốt, nhưng chắc chắn sẽ chỉnh tề.”
Nàng vốn định để đại ca nàng cho các tỷ, nhưng nghĩ đến chuyện đại ca thành , cần tránh điều tiếng, liền vội đổi giọng.
Nghe , Vương Ngân Nhi và Khương Liễu đều vui mừng, cùng tạ ơn Tống Thời Âm.
Tống Thời Âm xua tay : “Chỉ là việc nhỏ, các tỷ cần khách khí như .”
Rồi nàng cảm thán: “Trước đây còn oán trách gia quy nghiêm ngặt, nữ nhi chăm chỉ học hành trong nữ học tại nhà. Ta vì trốn tránh bài vở, ít chạy sang nhà thích để lười biếng.
Bây giờ nghĩ , cũng may học hành tử tế vài năm, nếu thì chẳng đến chữ mẫu cho các tỷ, mà ngay cả kiếm sống bằng cách chép sách cũng nổi.”
Khương Liễu gật đầu tán thành: “Thế mới , tiểu thư vẫn cần chữ mới . Tỷ tỷ của cũng từng với như , nên mới năn nỉ biểu tỷ dạy nhận chữ và tập .”
Nói xong, nàng bưng ấm .
Khương Xuân hỏi Vương Ngân Nhi: “Sức khỏe của dạo thế nào ?”
Vương Ngân Nhi đáp: “Cũng tạm , hiện tại thể chống gậy trong sảnh đường một vòng .”
Nhắc đến chuyện , Khương Xuân dậy, xuống giường, rút một tờ giấy dầu, cầm bút vẽ : “Ta vẽ cho một đôi nạng, thể nhờ cữu phụ tìm thợ mộc , chắc chắn sẽ hơn cây gậy gỗ nhiều.”
TBC
Vương Ngân Nhi vui vẻ : “Ta cũng thấy cây gậy gỗ khó dùng, tỷ đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Rồi nàng : “Không cần tìm thợ mộc , cha cũng thể . Ông từng học việc ba năm ở tiệm mộc, tay nghề cũng tệ.”
Nói đến đây, nàng hạ giọng, thở dài: “Chỉ là ông lười biếng ham ăn, từ khi gia gia qua đời, ai trông chừng, luôn nuông chiều, nên ông mới trở nên bê tha gì.”
Sau đó nàng ranh mãnh: “May mà tỷ dạy ông một trận trò, giờ đây đám lưu manh trong trấn chẳng dám gọi ông chơi nữa, bà mai Vương cũng cho ông bước nhà, nên ông đành ngoan ngoãn ở nhà trông tiệm, còn quy củ hơn cả khi ông nội còn sống.”
Khương Xuân mỉm đắc ý: “Lý lẽ chỉ nên với lý lẽ, còn với cha , dùng vũ lực còn hiệu quả hơn nhiều so với việc giảng đạo lý.”