Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:14:03
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thời Âm tiến gần, quanh quẩn bên lò sưởi quan sát, với Khương Xuân: "Tẩu tẩu, lò thật , ấm áp, tẩu cũng mua cho một cái , để đặt trong phòng của ."

Khương Xuân chìa tay : "Lò sưởi cần một trăm cân sắt, cùng với tiền công hai mươi văn mỗi cân. Một trăm cân sắt là ba lượng bạc, tiền công hai lượng bạc, tổng cộng năm lượng bạc.

Muội đưa năm lượng bạc, ngày mai thành tìm thợ rèn đặt cho ."

Tống Thời Âm hét lên: "Năm lượng bạc? Đắt !"

Sau khi kêu xong, sắc mặt nàng trở nên chút ỉu xìu.

Tống gia đối xử với các tiểu thư trong nhà rộng rãi, tiền tiêu vặt tháng của nàng lên đến mười lượng, gấp đôi tiền hàng tháng của các tiểu thư nhà khác.

Chưa kể những khoản thưởng thêm dịp lễ tết và sinh nhật từ trưởng bối.

Năm lượng bạc, nếu là đây, với nàng thật sự chẳng là gì, dù là năm mươi lượng bạc, nàng cũng thể lập tức lấy .

thời nay khác xưa, năm lượng bạc mất đến năm tháng chép sách, gần nửa năm trời, mới tích cóp đủ.

Nàng thật lòng than thở: "Tẩu tẩu, tẩu cũng quá xa xỉ , sắm sửa món đồ đắt đỏ như ."

Khương Xuân lập tức nắm bắt cơ hội khoe khoang, liền “ôi chao” một tiếng: "Ta là tính toán chi li nhất, một văn tiền cũng bẻ đôi mà tiêu, gì dám sắm món đồ quý giá như thế ?

, năm ngoái đại ca sức khỏe yếu, chỉ cần gió thổi qua là đổ bệnh, mà bệnh thì chăm lo thuốc thang, đêm cũng dám ngủ, khổ sở vô cùng.

để đại ca chịu khổ, đành bán sạch gia sản, nhờ thợ rèn cái lò sưởi .

Ôi, với đại ca , thật sự dốc hết gan ruột, vét cạn cả nhà ."

Tống Thời Âm xong mà cảm thấy chua chát, bĩu môi, định buông lời châm chọc vài câu, nhưng nghĩ nghĩ nuốt ngược bụng.

Vị tẩu tử bỏ ba mươi lượng bạc để điều dưỡng sức khỏe cho đại ca, còn chi năm lượng bạc để lò sưởi, mua chảo nhỏ chuyên món chay và ép dầu đậu nành, chỉ để riêng cho đại ca ăn chay.

Quả thật là tình nghĩa.

Còn vị tỷ tỷ từng là hôn thê của đại ca, liệu như thế ?

Tống Thời Âm bỗng nhiên thấy chắc chắn nữa.

Nghĩ đến đây, nàng viện cớ mượn bút mực giấy nghiên từ đại ca, lẻn nhà.

Sau đó, nàng đến gần chiếc bàn nhỏ cạnh giường, hạ giọng với Tống Thời An đang mài mực: "Đại ca, cưới khác, Trình tỷ tỷ thì ? Hai đính hôn chính thức mà."

Sắc mặt Tống Thời An trầm xuống, lạnh lùng đáp: "Khi giam trong Tống gia nên chuyện bên ngoài, nhà chúng mới nam đinh ngục mấy ngày, Trình gia nhờ đem tín vật đính hôn cùng bát tự của gửi thẳng trong ngục, rõ hai nhà từ nay hủy hôn ước, từ đây mỗi tự lập gia đình, còn liên quan."

"Hả?" Tống Thời Âm sửng sốt, cả sững .

Một lúc , nàng mới lấy giọng, phẫn nộ : "Trình gia, Trình gia thể vô tình vô nghĩa như ?"

Tống Thời An thản nhiên đáp: "Đó là lẽ thường tình của con thôi, chẳng gì kỳ lạ."

Ngừng một chút, châm chọc thêm: "Ngay cả cữu ruột của , vì bảo bản , cũng dám mạo hiểm cử đến chuộc , huống chi là Trình gia, vốn chỉ là thông gia?"

Tống Thời Âm mím môi, mắt long lanh ngấn lệ, giọng lạc vì nghẹn, nhưng miệng vẫn bướng bỉnh: "Nhắc đến ông gì, cữu như thì cũng , chẳng cần cữu nữa, coi như ông c.h.ế.t ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-151.html.]

Tống Thời An vẫn chịu buông tha, buông lời lạnh lùng: "Dù ông cũng là cữu ruột của , chỉ là ông nhát gan, quá coi trọng con đường quan, dám chuộc , để bán kỹ viện, khiến danh tiếng của hủy hoại, thể vì chút chuyện nhỏ mà nguyền rủa ông c.h.ế.t ?"

"Chút chuyện nhỏ?" Tống Thời Âm hét lên, nước mắt rơi lã chã, nàng : "Huynh rằng đối với một nữ tử, việc bán kỹ viện đồng nghĩa với việc gánh chịu bao nhiêu điều tiếng ?"

“Đối với nữ tử mà , danh tiếng là chuyện hệ trọng nhất, một khi danh tiếng mất thì cả đời coi như xong!”

TBC

Nói đến nửa chừng, khí thế của nàng dần hạ xuống, chính bản cũng cảm thấy chút thuyết phục.

Danh tiếng mất thì mất thôi, cùng lắm thì học theo tẩu tử, tích góp tiền mua một phò mã nhập gia, chẳng vẫn thể sống qua ngày ?

Tống Thời An bộ như nàng thuyết phục, “Ồ” một tiếng: “Cũng , nữ tử khác với nam tử, danh tiếng đúng là vô cùng quan trọng.”

Hắn cố ý chọc tức nàng, mục đích chính là để khắc sâu ấn tượng của nàng về cữu ruột Hạ Tín Nguyên, tránh để nàng giống như kiếp , khi trở về kinh thành Hạ Tín Nguyên dùng vài ba câu ngon ngọt lừa phỉnh, mật, tình cảm khăng khít như cữu cháu của .

Sau đó còn lời xúi bẩy của Hạ Tín Nguyên và thê tử , gây sự trong nhà mỗi khi rảnh rỗi.

Nghe lời , Tống Thời Âm chỉ bĩu môi, thở dài: “Đại ca, thật quá cổ hủ, chuyện với thông, tìm tẩu tử.”

Nói xong, nàng dậy, bước khỏi phòng.

Tống Thời An: “???”

Mình cổ hủ?

Mình thì cổ hủ chỗ nào? Khương Xuân bao giờ như mà.

Hửm? Hắn nhíu mày đầy nghi hoặc, chắc là nhỉ?

Tối đó, ôm Khương Xuân lòng, nghiêm túc hỏi nàng: “Đường bảo cổ hủ, nương tử cảm thấy cổ hủ ?”

Khương Xuân bĩu môi: “Nghe những nho sinh thực sự cổ hủ, lúc phòng the chỉ hôn mà còn chỉ dùng tư thế truyền thống nhất, trong lúc đó cũng cho phép thê tử phát tiếng động.”

Nàng liếc mắt , nhạt: “Phu quân nghĩ thuộc loại cổ hủ ?”

Tống Thời An: “…”

Mình thật nên hỏi nàng những câu lúc , nàng vốn luôn thích suy nghĩ lung tung giữa ban ngày, huống chi giờ đang trong chăn?

Hắn ôm nàng chặt hơn, ghé sát tai nàng, giọng khàn khàn: “Nương tử đang mượn việc phê phán nho sinh cổ hủ để ngầm ám chỉ hôn nàng, hơn nữa còn dùng tư thế truyền thống để gần gũi nàng đúng ?”

Khương Xuân: “…”

Nàng trừng mắt , bực bội : “Sáng nay suýt nữa hành hạ chết, còn nhớ đến chuyện ? Sao chẳng bao giờ đủ ?”

Tống Thời An vẻ vô tội: “Rõ ràng là nương tử ngầm ám chỉ với , thành của ? Nương tử thật sự ngày càng giỏi trong việc đổ thừa .”

Khương Xuân tức giận đá nhẹ bắp chân một cái, lạnh lùng : “Tối nay chỉ ôm ngủ, bậy, nếu sẽ về giường của .”

Bàn tay lớn của Tống Thời An từ từ trượt xuống từ eo nàng, khẽ: “Thật chịu ?”

Khương Xuân ngón tay của chạm liền rên lên một tiếng nhẹ, miệng chịu, nhưng đầu gối tự chủ mà khẽ mở , đáp sự trêu ghẹo của .

Tống Thời An cúi đầu dùng môi ngậm lấy vành tai nàng, cắn nhẹ nhàng.

Khương Xuân lập tức cảm thấy mềm nhũn.

Loading...