Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:14:01
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thời Âm kêu lên kinh ngạc: "Vậy chẳng chỉ cần tích cóp tiền trong một năm là thể mua rể cửa ? Dù Khương thúc mua đại ca cũng chỉ tốn mười lượng bạc thôi."

Tống Thời An: "..."

Đầu óc của con nhỏ đánh trúng ? Mở miệng ngậm miệng là mua chồng, còn dám đem đại ca nữa.

Khương Xuân nhịn mà buồn , nhưng vì nể mặt Tống Thời An nên dám bật thành tiếng.

Sau đó nàng nghiêm túc : "Giá trị của một nam nhân bình thường hai, ba mươi lượng bạc, đại ca khi bán giá rẻ là vì là nô bộc của quan, trừ khi triều đình đại xá thiên hạ, nếu thì thể thoát khỏi phận đó."

"Thứ hai, là bởi từng chịu hình phạt trong ngục, thể bệnh tật yếu ớt, qua thì cũng chẳng sống bao lâu."

"Người khác chẳng ai tốn tiền oan uổng như , chỉ cha ham rẻ, mới quyết định mua về."

"Kết quả là ham rẻ hóa thành tốn kém. Để chữa trị cho , cả năm ròng rã uống thuốc thang, tốn hết ba mươi lượng bạc mới khiến hồi phục."

Tống Thời Âm thất vọng im bặt.

Hai, ba mươi lượng bạc, chẳng nàng sẽ tích góp trong hai, ba năm ?

hiện tại nàng mới mười bốn tuổi, cuối năm sẽ tròn mười lăm, tích góp hai, ba năm nữa thì cũng chỉ mới mười tám, bằng tuổi đại tẩu hiện nay.

Có vẻ cũng chứ nhỉ?

Lập tức nàng hăng hái trở , đầy nhiệt tình : "Đại ca, cho mượn bút mực giấy nghiên , về nhà bắt đầu chép sách ngay."

Tống Thời An: "..."

Được thôi, dù mục đích là gì, ít nhất trong năm tới nàng cũng sẽ động lực, tránh việc suốt ngày oán thán.

Khương Xuân bỗng hóa thành kẻ bóc lột, lạnh lùng vô tình : "Muội đang ở nhờ nhà , nể tình phu quân, lấy tiền thuê phòng của . mỗi ngày nộp năm văn tiền cơm, nếu trả theo tháng sẽ giảm giá cho 10%, còn xóa luôn phần lẻ, chỉ lấy một trăm ba mươi văn thôi."

"Giữa tháng mỗi tháng nộp đầy đủ cho , thiếu một văn cũng . Bằng , nửa tháng tự lo cơm nước cho ."

Còn gần một năm nữa Tống gia mới minh oan, thể để nàng quá nhanh chóng đạt mục tiêu, nếu , nàng mà thật sự mua một phò mã về thì rắc rối to.

Tống Thời Âm suýt vì tức: "Tẩu là đại tẩu của , chỉ ăn vài bữa của tẩu thôi mà cũng đòi tiền, ai tẩu tẩu như ?"

"Có chứ." Khương Xuân thản nhiên đáp, "Ta chính là kiểu tẩu tẩu như thế, phục thì tìm tẩu tẩu khác mà nuôi ."

Nữ chính Chung Văn Cẩn hệ thống thương thành trong tay, thiếu tài nguyên, rộng rãi, nên chẳng bận tâm chuyện Tống Thời Âm, tiểu cô cô , ăn chực.

"Điều kiện là thể tìm Chung Văn Cẩn."

điều đó hiển nhiên là thể.

Tống Thời Âm bĩu môi, ánh mắt đầy tội nghiệp về phía Tống Thời An, đôi mắt phượng chớp chớp, cố gắng dựa việc tỏ vẻ đáng thương để khiến đại ca giúp xin xỏ.

Ai ngờ Tống Thời An còn lạnh lùng vô tình hơn cả Khương Xuân: "Nghe lời tẩu tẩu , trong nhà , tẩu tẩu mới là quyết định."

Tống Thời Âm tức đến nghẹn lời, giận mà gì, gào lên: "Đại ca, đúng là mất hết uy quyền, thất vọng về quá!"

Tống Thời An nhàn nhạt đáp: "Muội thất vọng về thì gì quan trọng, chỉ cần tẩu tẩu thất vọng về ."

Tống Thời Âm bịt tai, hóa thành nữ chính trong kịch của Quỳnh Dao, hét lên vài tiếng "A a a!" đầy phẫn nộ.

Sau đó, nàng bình tĩnh , hạ tay xuống, thản nhiên : "Được thôi, chẳng chỉ một trăm ba mươi văn tiền thôi , sẽ trả."

Khương Xuân tủm tỉm: "Ngoan, đúng là của , điều."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-150.html.]

Tống Thời Âm bắt chước điệu bộ của Khương Xuân lúc , chút thục nữ mà lườm nguýt một cái.

Tống Thời An cùng xe lừa, thấy cảnh .

Nếu đặt khi Tống gia gặp biến cố, chắc chắn nghiêm khắc quở trách nàng một phen, nàng giữ đúng phong thái của tiểu thư khuê các, mất mặt Tống gia.

bây giờ chỉ như thấy gì, thản nhiên dời mắt , im lặng .

Bởi vì cũng vô ích.

Khương Xuân là câu nệ quy tắc, chính xác hơn là thích tuân thủ quy củ, đường suốt ngày theo nàng, ảnh hưởng mới lạ.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Học cái thì khó, học cái dễ dàng.

thà để đường học vài điều "" từ Khương Xuân còn hơn để nàng trở về kinh thành, những lời đàm tiếu, suốt ngày sống trong khổ sở thì thôi, còn sang hành hạ nhà bằng đủ thứ chuyện.

*

Khi về đến thôn Đại Liễu, xe lừa dừng cổng lớn, Khương Hà tiếng động từ bên trong mở cửa chạy .

Vui mừng reo lên: "Hôm nay đúng là gặp vận may, ở thôn Thất Lý Hà còn thu một con heo, tuy lớn lắm, chỉ tầm trăm cân, nhưng cũng hiếm .

Đừng dỡ hàng xe nữa, các con mau xuống , đánh xe kéo heo về."

Khương Xuân nhảy xuống từ càng xe, nhanh chóng mang xuống lễ vật vốn định đưa đến nhà đại cô, tiện tay kéo luôn hai cánh tay của Tống Thời Âm, xách nàng xuống xe.

Tống Thời Âm: "..."

Khi chạm đất, Tống Thời Âm tức giận dậm chân: "Đại tẩu, còn là trẻ con nữa, tự xuống , cần tẩu ôm."

Khương Xuân đáp lời, đợi Khương Hà đánh xe rời , mới nhướng mày, khẽ : "Ta lúc nào ôm chứ? Tỉnh , đừng mơ nữa, chỉ ôm đại ca thôi."

Tống Thời Âm mặt đỏ bừng, “phì” một tiếng: "Ai thèm tẩu cái , thật là chẳng hổ!"

Rồi nàng kéo vạt váy, nhấc chân chạy thẳng về nhà.

Khương Xuân phía , bật lớn đầy thích thú.

Tống Thời An tiến gần, cúi đầu nàng, hạ giọng : "Nương tử chỉ ôm ? Vậy khi nào nàng mới ôm?"

Khương Xuân lườm một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Chàng đúng là đồ đáng ghét, hôm nay cả ngày chân mềm nhũn nổi, tính sổ với thì thôi, còn dám nhắc đến chuyện !"

Tống Thời An khẽ liếc nàng, vẻ mặt vô tội : "Ta chỉ ôm , dùng tay ôm lấy eo thôi, nàng nghĩ thế?"

Nói đến đây, khẽ , đùa rằng: "Nương tử , trong đầu nàng ngoài cái đó còn nghĩ chuyện gì đắn ?"

Hừ, còn dám đổ ngược cho .

Khương Xuân tức tối lườm , đó nhấc chân định đá, nhưng Tống Thời An lanh lẹ tránh sang một bên, miệng liên tục cầu xin: "Nương tử, đang ở ngay cửa nhà đấy, cũng để chút thể diện cho chứ, chờ nhà hẵng đánh cũng muộn."

Khương Xuân cảnh giác liếc quanh, thấy ai, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nhấc đồ đất lên, ném một câu "Lát nữa xử lý !", xoay bước nhà.

Sau khi xếp đồ đấy, nàng lấy chiếc móc sắt, nhấc nắp lò sưởi . Bên trong lò vẫn còn than, tuy nhiều nhưng thể thấy vài tia lửa le lói, rõ ràng lửa vẫn tắt hẳn.

Nàng kéo ngăn hứng tro , để lò hoạt động bình thường trở .

TBC

Chỉ một lúc , phòng bếp ấm lên.

Loading...