Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:58
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

điều nghĩa là nàng thể chấp nhận việc khác chê bai.

Tuy rằng từ ngày bán kỹ viện, nàng danh tiếng của hỏng, dù ngày nào đó rời khỏi kỹ viện, những gia đình môn đăng hộ đối cũng e ngại cưới .

Dự đoán là một chuyện, nhưng thực sự cảm nhận là chuyện khác.

TBC

Chỉ vì từng bán kỹ viện, nên ngay cả con trai của một đồ tể trong thị trấn nhỏ cũng xứng ?

Không thì tại khi cữu mẫu đại tẩu về quá khứ của , nhắc gì đến chuyện kết nữa?

Rõ ràng bà cảm thấy xứng với con trai bà .

Xem đại tẩu cũng cần luôn dùng việc gả cho thôn phu để đe dọa nữa, với cái danh tiếng xa như , lẽ chỉ những thôn phu cưới nổi vợ mới chê bai .

Trong khoảnh khắc, cảm thấy vạn niệm đều tiêu tan.

Nếu ...

Khương Xuân lạnh: "Sao, hối hận vì chúng chuộc , hối hận vì theo chúng về ?"

Tống Thời Âm lên tiếng.

Khương Xuân lạnh lùng : "Hối hận cũng , khi nào trả cho năm trăm lạng bạc chuộc , sẽ đưa trở Hồng Túy Tiêm Hương."

Tống Thời Âm lập tức lớn tiếng: "Ta mới kỹ nữ ở Hồng Túy Tiêm Hương!"

Khương Xuân hừ : "Không ? Vậy là hối hận ? Thế mà một bộ mặt như cho ai xem?"

Tống Thời Âm gì.

Khương Xuân thấy nàng như , bỏ ý định đến nhà họ Vương, liền dẫn xe la lên con đường lớn đến làng Đại Liễu Thụ.

Hiện giờ là giữa tháng Mười, thời tiết lạnh, giữa chiều bóng , cần lo lắng khác lén.

, nàng ngoái , lớn tiếng : "Ta cảm thấy uất ức, nhưng cách của cữu mẫu cũng sai. Hãy thử đặt vị trí khác mà nghĩ, gả con trai cưng của cho một từng bán thanh lâu thê tử ?"

Tống Thời Âm hừ lạnh một tiếng: "Bà là cữu mẫu của tẩu, đương nhiên tẩu sẽ bênh vực bà ."

Khương Xuân nhẹ nhàng : “Ta chỉ một câu thôi, , tự hiểu rõ.”

Tống Thời Âm im lặng.

Khương Xuân tiếp tục : “Sống đời, danh tiếng là thứ thể quan tâm, nhưng cũng nên quá mức để ý.

Hãy lấy bản ví dụ, danh tiếng của ở Hồng Diệp Trấn và thậm chí huyện Hồng Diệp đều , nhưng ảnh hưởng gì đến việc tìm một phu quân ưu tú như đại ca ? Không ảnh hưởng.

Đây do may mắn, mà là vì kế sinh nhai, thể cùng cha nghề g.i.ế.c heo bán thịt, kiếm một khoản tài sản đủ dồi dào, nhờ mới thể lấy đại ca .

Nói thẳng , nếu lấy đại ca , vẫn thể lấy khác, dù cũng là đón rể nhà, con cái theo họ , cần bận tâm đến việc là con nhà nô tịch .”

Khương Xuân tiếp tục : “Đây cũng là vì đủ giàu , nên bỏ tiền mua . Nếu đủ khả năng, kiếm tài sản suốt mấy đời hết, thì chẳng cần tiêu một đồng nào, nhiều tranh rể.

Cho nên , danh tiếng chỉ là thứ mà kẻ yếu mới quan tâm.”

Những lời lý lẽ và đầy cảm xúc, khiến Tống Thời Âm xong vẻ suy nghĩ.

nàng vẫn cứng đầu phản bác: “Nói thì dễ, nhưng g.i.ế.c heo bán thịt, tiền để mua rể?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-149.html.]

“Ha ha.” Khương Xuân bật .

Tống Thời An, đang yên lặng theo dõi cuộc trò chuyện giữa Khương Xuân và đường , cũng tỏ vẻ bất lực.

Khương Xuân nhiều như , mục đích là để khuyên đường tự vững, sợ lời đàm tiếu của khác.

kết quả là về vấn đề mua rể.

Dường như , nhưng cũng như .

Khương Xuân tiếp tục giải thích: “Khương gia chúng tuyển rể là vì Khương Hà cha chỉ một con gái duy nhất, cần một rể để giúp nối dõi cho gia đình.

Còn về nhà các , cần nhắc đến thế hệ , riêng thế hệ hiện tại ba con trai, cần đến một cô gái như để nối dõi tông đường?”

Cười thì , nhưng Khương Xuân giảm động lực của Tống Thời Âm, mục tiêu phấn đấu cũng là điều .

Còn liệu thực hiện , khi về Tống gia, cha của nàng lo liệu, cần tự lo lắng.

Khương Xuân nhạt : “Có hàng trăm ngành nghề, ngành nào cũng thành công. Ai bảo chỉ g.i.ế.c heo bán thịt mới kiếm tiền?

Muội thể , thể kiếm tiền như đại ca bằng cách chép sách; nếu tay nghề thêu của cũng tạm , thì thể đồ thêu bán .”

"Hoặc là còn kỹ nghệ nào khác để kiếm tiền, cũng thể , sẽ giúp suy tính xem thử."

Tống Thời Âm nhíu mày cân nhắc một lúc, đột nhiên mắt nàng sáng lên, : "Ta thể vẽ tranh để bán, tuy tay nghề của thể sánh bằng đại ca, nhưng cũng coi như đến nỗi nào."

Khương Xuân khóe miệng khẽ co giật.

Lúc , chính nàng cũng từng đưa ý kiến cho Tống Thời An rằng thể vẽ tranh để bán, nhưng khi chỉ riêng bút, mực, giấy, nghiên và màu sắc tốn mười mấy lượng bạc, nàng quyết định từ bỏ ngay.

Nếu ở thành lớn, mười mấy lượng bạc tiền vốn cũng vấn đề gì lớn, tranh chữ trong tiệm bán nhanh, chỉ cần bán vài bức là thể lấy vốn.

Hồng Diệp trấn chỉ là một thị trấn nhỏ, yêu thích thư hoạ nhưng nhiều.

Tranh chữ trong tiệm thường treo mấy tháng mới bán , khi còn treo cả vài năm mà vẫn ai mua.

Cùng một vẽ, trừ phi là danh họa nổi tiếng, nếu , chủ tiệm chắc chắn sẽ bán quá hai bức.

Hai bức tranh, may cũng chỉ đủ thu tiền vốn.

Vậy tại phí công sức?

Khương Xuân kể tình hình cho Tống Thời Âm.

Tống Thời Âm thở dài, bất đắc dĩ : "Xem chỉ thể như đại ca, chép sách kiếm tiền thôi."

Tống Thời An liếc nàng một cái, hừ nhẹ: "Chẳng lẽ đại ca ngốc hơn , vẽ tranh kiếm nhiều tiền hơn chép sách ?"

Nếu bắt Lư Chính Hành - con cừu béo để hốt bạc, sớm ép đến mức cướp của tham quan Duyện Châu phủ, một trận "cướp của giàu chia cho nghèo" .

Khương Xuân đầu , mắng: "Hai các nên đủ , với cha nào là thu heo, nào là g.i.ế.c mổ, còn chợ bày hàng rao bán, bận rộn cả ngày mà chỉ kiếm hơn trăm văn, mỗi trung bình năm mươi mấy văn thôi.

Các chép sách, nhanh thì ba ngày là chép xong một quyển, chậm cũng chỉ năm ngày. Một tháng ít nhất cũng chép sáu quyển.

Một quyển sách giá trăm sáu mươi văn, sáu quyển là chín trăm sáu mươi văn, trừ chi phí giấy, bút, mực hơn hai trăm văn, lãi hơn bảy trăm văn.

Thế khá , đây vác bao gạo ở tiệm lương thực, từ sáng tới tối, tiền công mỗi ngày cũng chỉ ba mươi văn thôi.

Huống chi, còn tính theo tốc độ chép một quyển trong năm ngày, nếu thể chép ba ngày một quyển, thì một tháng thể kiếm hơn một lượng bạc đấy."

Loading...