Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:53
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

, cữu cữu của nàng thực sự là cữu nhất đời, thường xuyên gửi quà cáp, nàng than phiền chuyện học hành bận rộn, ba bữa năm hôm tìm lý do đưa nàng về nhà cữu ở vài ngày để thư giãn. Đối xử với nàng còn hơn cả con gái ruột.

Trong cả kinh thành, chẳng tìm cữu nào cưng chiều cháu gái như .

Khi Tống gia gặp chuyện, ông dám dâng sớ cầu tình cũng , vì đó là chiếu chỉ của hoàng thượng, cầu tình những vô ích mà còn thể liên lụy bản .

khi Tống gia kết tội, gia tộc giáng chức thành nô lệ quan phủ và đem bán công khai, ông cũng chẳng dám giúp đỡ. Thậm chí đến việc nhờ ngoài mặt liên quan tay mua nàng về ông cũng dám .

Ông rõ một cô gái trẻ trung, xinh như nàng khi bán sẽ kết cục . Ông .

Thế nhưng tình cữu cháu vẫn quan trọng bằng con đường quan lộ của ông, vì ông dám mạo hiểm dù chỉ một chút.

Trái ngược hẳn là đường tỷ Tống Thời Nguyệt của nàng, sớm cữu ruột của , Vũ An hầu, sai chuộc ngoài, sống yên trong trang viên của phủ hầu ở ngoại ô kinh thành.

Tống Thời Âm rằng nên oán trách cữu, vì con ai cũng vì lợi ích của , nhưng so sánh thì thứ khác hẳn.

là " với so sánh chỉ tức , đồ vật so sánh chỉ vứt ".

Nàng nhắm mắt , bình tâm một chút, đó yếu ớt "ừm" một tiếng, coi như trả lời câu của Khương Xuân.

Khương Xuân liếc nàng một cái, thấy sắc mặt nàng ảm đạm, cũng trong lòng đang nghĩ ngợi linh tinh.

Nàng hừ nhẹ: "Muội lấy chồng nông dân ? Cữu cữu giao thiệp rộng, quen ít gia đình giàu trong thành. Nếu lấy lòng cữu, cữu sẽ giúp tìm một mối , để gả nhà giàu mà thiếu phu nhân."

Tống Thời Âm trong lòng đang rối bời trăm mối, thì liền buông xuôi, đáp: "Ai thèm thiếu phu nhân gì chứ, chẳng cần gả , cứ ở lỳ trong nhà các , để đại ca và tẩu nuôi cả đời."

Khương Xuân bật : "Hay thật, con nhóc , tính toán khôn khéo quá nhỉ, dựa tẩu mà sống cả đời ."

Ngay đó, sắc mặt nàng bỗng đổi, trở nên lạnh lùng như một bà kế cay nghiệt: “Muội là cái thứ ăn bám, ở mà hưởng. Nghe đây, từ giờ sống thì việc, bảo gì thì nấy. Nếu , sẽ tổ chức một hội kén rể ở thôn, ai đưa sính lễ nhiều sẽ cưới , bất kể tuổi tác, dung mạo khuyết tật gì, thậm chí chính thất cũng ."

"Tẩu..." Tống Thời Âm tức tối, "Tẩu đừng hù dọa , đại ca chắc chắn sẽ để yên cho tẩu bừa !"

Dù đại ca còn như , nhưng nàng vẫn tin rằng trong lòng đại ca vẫn quan tâm đến đường , nếu , lặn lội ngàn dặm đến phủ Thiệu Hưng để chuộc nàng về.

Khương Xuân khẽ nhếch môi, thấy nàng cũng chút khôn ngoan, nhận chỉ đang đùa giỡn, nhưng vẫn ung dung : "Muội cho rằng đại ca bây giờ còn chủ kiến ? Chàng mê hoặc, lời hết thảy, chuyện của , chẳng nhúng tay ."

Tống Thời Âm: "..."

Ai đời tự nhận là hồ ly tinh như ?

Thế là hai tỷ cứ thế đấu khẩu suốt quãng đường về nhà.

Về đến nhà, Khương Xuân sân dắt lừa , lắp xe.

Khương Hà ý định đến thôn bên cạnh thử vận may, xem thể tìm mua con lợn nào , vì chỉ Khương Xuân, Tống Thời Âm và Tống Thời An cùng lên trấn.

Đây là đầu tiên Tống Thời Âm xe lừa, ở phía , cái gì cũng thấy mới lạ, liền hỏi Tống Thời An: "Đại ca, lái xe lừa ?"

Tống Thời An: "..."

Muội đúng là chọn đúng chuyện khó mà hỏi.

Hắn quả thực .

Khi còn ở kinh thành, xuất từ gia đình thế gia công tử, luôn phu xe riêng, chẳng bao giờ đến lượt lái xe, vì từng học qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-147.html.]

Từ khi về nhà họ Khương, thể yếu nhược, xe lừa còn khó, huống chi là lái đó.

Hắn khẽ mím môi, hờ hững đáp: "Đang định học."

Khương Xuân phía càng xe, dựng tai trộm đoạn đối thoại phía , xong thì lập tức hét lên kinh hãi: "Trời đất ơi, thể như ! Học lái xe lừa nguy hiểm lắm, chỉ cần một chút sai sót thôi, thể sẽ lao thẳng xuống rãnh, thương đấy..."

Tống Thời An trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng quả thực luôn quan tâm đến thể .

Ngay đó, Khương Xuân từ từ bổ sung câu còn : "Con lừa của chúng trị giá mười lăm lượng sáu tiền, chính là bảo bối của nhà ..."

Tống Thời An: "..."

TBC

Hắn cảm thấy lòng lạnh toát.

Quả nhiên, nàng vẫn trân trọng con lừa, là bảo bối một trong lòng nàng, ?

Tống Thời Âm hoảng hốt kêu lên: "Đại ca, mặt đột nhiên đen như ? Như quệt tro bếp !"

Tống Thời An liếc nàng một cái, khó chịu đáp: "Làm ơn ít , chẳng ai cấm im lặng."

Tống Thời Âm mặt méo mó, lớn tiếng lẩm bẩm: "Tẩu thì chê là cái miệng , bảo ngọt ngào, lòng ; đại ca thì chê nhiều, bảo im lặng. Vậy rốt cuộc nên miệng ngọt để lòng , là im lặng như cái hũ nút?"

"Phụt!" Khương Xuân nàng chọc .

Tống Thời An hừ một tiếng thật mạnh, thể hiện sự tồn tại của ở đây.

Khương Xuân lập tức ôm eo, miệng kêu "ai da ai da" thật lâu: "Ôi, eo đau quá; chân như đổ vữa xi măng ; chân mềm nhũn như đang dẫm lên bông ."

Mặt Tống Thời An lập tức cứng đờ, lòng chút bồn chồn, cúi đầu lời nào.

Hắn trong đầu cũng đang nghĩ gì, mặt và tai nhanh chóng đỏ bừng.

Tống Thời Âm liếc mắt , lén lút nhạt.

Nàng thực sự hiểu ý nghĩa của những lời , hiểu quá rõ chứ.

Hai , ngay giữa ban ngày ban mặt mà chuyện như , thật sự là mất mặt quá!

*

Xe lừa dừng cổng Trình gia. Trịnh Nghệ đang hun thịt muối trong sân, tiếng động liền mở cửa.

Thấy đến là Khương Xuân và những khác, ông vui mừng : "Xuân nhi, các con từ phương Nam trở về ?"

Khương Xuân hì hì đáp: "Hôm qua mới về, hôm nay vội vàng đến thăm cữu cữu đây ạ. Cữu nhớ cháu gái ?"

Trịnh Nghệ lớn: "Tốt lắm, lắm! Quả hổ danh là cháu gái ngoại bảo bối yêu thương từ nhỏ, còn hơn cả hai biểu ca của con nhiều."

Tống Thời An mím môi, cảm thấy hai chữ "bảo bối" chói tai. Thứ ban nãy gọi là "bảo bối" là con lừa đần độn bên cạnh .

Đương nhiên, đây ghen tị vì một con lừa ngu ngốc, chỉ đơn thuần là cảm thấy hai chữ "bảo bối" quá sến sẩm mà thôi.

Khương Xuân kéo tay Tống Thời Âm, giới thiệu với Trịnh Nghệ: "Cữu cữu , đây là đường của phu quân con, Tống Thời Âm. Cữu cứ gọi nàng là A Âm."

Rồi nàng chỉ dẫn Tống Thời Âm: "Đây là cữu của , thể gọi ông là Trịnh thúc, hoặc theo bọn gọi là cữu cũng ."

Loading...