Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Xuân trợn mắt lườm , trong lòng thầm nghĩ: "Cái đúng là cùng ý với điều mà!"

Dù rằng mới cưới chẳng bao lâu, hơn một tháng nay gần gũi, nàng cũng thấy chút thèm thuồng.

tính nàng vốn e thẹn, miệng thì cứng rắn, thể như dây thừng, quấn quýt lấy , ngừng xoay qua xoay trong lòng , nhiều "vô tình" lướt qua nơi mẫn cảm của .

Ánh mắt Tống Thời An trở nên sâu thẳm, giọng khàn khàn hỏi: "Nàng ?"

Khương Xuân vẫn tiếp tục cựa quậy, miệng thản nhiên đáp: "Không , phu quân đừng vu oan cho ."

Tống Thời An giả vờ , đáp : "Ồ, thì nàng , vi phu nhất định nàng thỏa mãn mới ."

Khương Xuân: "..."

Tên , hiện tại chỉ mặt dày hơn, mà còn giỏi giả ngơ nữa.

nàng còn cơ hội để chê trách , vì ngay đó, Tống Thời An cúi xuống, môi phủ lên môi nàng.

Khương Xuân vòng tay ôm lấy cổ , chủ động mở môi, đón nhận nụ hôn của , bờ môi quấn lấy , cùng truy đuổi trong sự đam mê cuồng nhiệt.

Khi môi họ rời , một sợi tơ bạc dài kéo theo luyến tiếc đứt đoạn.

Tống Thời An tiếp tục hôn dọc theo cổ nàng, dừng đôi chút n.g.ự.c nàng, cuối cùng tiến đến nơi mấu chốt.

Một hồi hôn cắn khiến Khương Xuân như sét đánh trúng, cảm giác tê dại lan từ sống lưng lên đến đỉnh đầu.

Chưa kịp gần gũi thực sự, nàng như bay lên chín tầng mây.

Nàng vặn vẹo thể, rên rỉ: "Phu quân, ."

Tống Thời An chẳng vội vã như nàng, tiếp tục thong thả hôn nàng, tựa như đang hưởng thụ từng giây phút .

Đời , nào thể tưởng tượng một ngày sẽ hôn một nữ nhân như thế , còn hôn đến si mê đắm đuối.

Hiện tại mà nghĩ , cuộc sống kiếp của thật đúng là đáng thương, sống qua ngày chỉ nhạt nhẽo như nước lã.

Lúc mới trọng sinh, còn mong ngày thức dậy về đời , nhưng bây giờ chẳng còn chút nào trở nữa.

Thậm chí, còn chút sợ hãi về.

Quay về để gì? Tuổi già chồng chất đáng sợ, mà điều đáng sợ hơn chính là chẳng còn thấy bóng dáng của Khương Xuân ở nữa.

Hắn cúi đầu hôn nàng thêm một hồi lâu, đưa Khương Xuân lên đỉnh cao khoái lạc nhiều , đó mới cởi bỏ quần, hòa hợp cùng nàng.

Khương Xuân càng sung sướng càng cảm thấy trống trải, lúc lấp đầy mạnh mẽ, nàng nhịn mà bật một tiếng "Ưm" đầy thỏa mãn.

Vạn sự chuẩn , Tống Thời An, hơn một tháng nhịn đói, chẳng hề khách khí chút nào, ép nàng xuống mà bận rộn ngừng, lật nàng, bắt nàng quỳ bò để tiếp tục cuộc vui.

Khương Xuân sung sướng đến chết, nhịn mà nghi ngờ rằng tên lén lút xem "Xuân Cung Họa", còn lĩnh hội thêm tư thế mới?

Chưa dừng ở đó, vẫn thỏa mãn một , đè nàng xuống mà thêm một lượt nữa.

Khương Xuân liên tiếp đẩy lên đỉnh cao, nàng giày vò đến mức mắt mất tiêu điểm, như cơn lũ lớn ào ào đổ xuống.

Vừa kết thúc, nàng lập tức mệt lả đến ngất .

TBC

xong, sáng hôm khi nàng còn đang ngủ say, bỗng cảm giác thể rung lắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-145.html.]

Giật , nàng tưởng rằng động đất xảy , nhưng mở mắt , hóa là tên Tống Thời An đang ghì chặt lấy eo nàng mà tiếp tục bận rộn.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng: "Chàng đúng là đồ khốn, mãi vẫn đủ chứ!"

Tống Thời An sai nên dám lên tiếng, nhưng động tác ngừng tí nào.

Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, Khương Xuân thấy đôi mắt phượng của đang chăm chú , như thể vị thừa tướng quyền uy đang dõi theo một viên quan quyền, thần thái lạnh lùng nghiêm nghị mà vẫn chuyên chú, toát lên vẻ cấm dục khiến nàng mềm nhũn cả tay chân.

Những lời châm chọc khéo léo vốn định , nàng cũng chẳng thốt nổi một câu.

Chậc chậc, kiếp chắc đốt bao nhiêu nén nhang mới cưới một phu quân ưu tú thế ?

Thật là hưởng thụ quá mà!

một phu quân như , đừng một đêm hai , dù là bảy trong một đêm, nàng cũng hề thiệt thòi!

Mang theo ý nghĩ , nàng liền thả lỏng , để mặc tiếp tục hai nữa.

Hậu quả là khi nàng bước xuống đất để chuẩn bữa sáng, mới đặt chân xuống, cả hai chân nhũn , nếu kịp thời vịn mép giường thì hẳn là ngã nhào đất .

Nàng nghiến răng mắng lớn: "Tống Thời An, đúng là đồ khốn!"

Nàng từ đến nay thể vốn cường kiện, đến ngày hôm đầu viên phòng cũng đến nỗi yếu mềm như , quả thực giày vò quá mức.

Tống Thời An còn kịp mặc y phục, vội vàng đưa tay đỡ lấy vai nàng, kéo nàng dậy.

Hắn cúi đầu, vẻ mặt hối , chân thành xin : "Nàng thứ tội, tham lam quá, khiến nàng mệt mỏi ? Lần nhất định sẽ lỗ mãng như nữa."

Khương Xuân vốn mắng vài câu, nhưng nghĩ lý do nàng rơi tình cảnh cũng là do bản dung túng ít, nên chỉ đành hậm hực trừng mắt một cái.

Sau đó, nàng vịn tường, chậm rãi bước khỏi Tây phòng.

Vừa đến phòng bếp, nàng liền thấy Tống Thời Âm đang chiếc ghế nhỏ bếp lò, cúi gằm mặt xuống, hai má và đôi tai đỏ ửng.

Khương Xuân lập tức hiểu , liền bật khẽ: "Muội sáng sớm ngủ, chạy đến đây lén chuyện của ca ca và tẩu tẩu ?"

Tống Thời Âm vội ngẩng đầu lên, lúng túng giải thích: "Ta ngủ lắm chứ, nhưng sợ tẩu mắng là đứa lười biếng, còn sẽ đến kéo chăn của , nên sáng sớm dậy, định bếp giúp bữa sáng, ai ngờ..."

Ai ngờ ca ca với tẩu tẩu sớm sủa như thế mà chuyện phu thê, còn phát những âm thanh như đang chịu cực hình, đợi đến khi nàng phản ứng rời thì đầu trống rỗng chẳng nghĩ gì nữa.

Khương Xuân ngẫm , việc kéo chăn của nàng đúng là chuyện nàng thể .

Nên nàng cũng chẳng trách mắng Tống Thời Âm, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Về Tây sương phòng đợi, khi nào gọi thì hãy ."

Chí ít thì cha nàng còn hiểu chuyện, những ngày mổ lợn, trừ khi thấy trong phòng bếp động tĩnh, nếu tuyệt đối bước khỏi cửa.

Tống Thời Âm đáp : "Ta ."

Tốt nhất là như , bản nàng cũng chẳng chuyện của họ, bọn họ hổ thì nàng còn ngượng ngùng hơn.

Cô nàng len lén liếc hình nở nang của Khương Xuân, bĩu môi một cái.

Thân hình đầy đặn như thế , đúng là hơn hẳn cơ thể gầy gò của , thậm chí còn hơn cả Trình tỷ tỷ. Khó trách đại ca đối đãi khác biệt với nàng .

Hừ, nam nhân quả nhiên đều là lũ nông cạn, đến như đại ca, rồng giữa loài , cũng ngoại lệ!

Khương Xuân bước như giẫm mây, khó nhọc vo gạo, thêm nước nấu cơm, dặn Tống Thời Âm đốt lửa nấu cháo.

Bản nàng thì lấy một bắp cải, cắt nửa bắp, định xào món cải chua giấm, dùng thịt xông khói băm nhỏ xào với củ cải muối ăn kèm cháo.

Loading...