Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:43
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó nàng với Tống Thời Âm: “Muội tiếp tục rửa bát , rửa cho sạch .”
Khương Hà nhíu mày, đường của con rể là khách, để khách đến việc? ông gì. Con gái luôn chủ kiến, nàng sắp xếp như hẳn là lý do, ông sẽ tìm dịp hỏi nàng .
Cha con họ bước Tây phòng.
Tống Thời An đang lật xem cuốn sách mới mà Hàn Tiêu đưa cho , thấy Khương Hà bước , lập tức dậy, chắp tay cúi chào thật sâu: “Cha.”
Bình thường nhạc phụ và con rể lễ nghi như , nhưng lâu gặp, thêm việc đường cần ở nhờ Khương gia một năm, nên Tống Thời An mới .
Khương Hà vội đưa tay đỡ lấy Tống Thời An, hề hề vỗ vai : “Bình an trở về là .”
Ba bắt đầu về chuyện đến phủ Thiệu Hưng, biểu Phan Hạnh Chu Thành bán thanh lâu ở thành Thiệu Hưng, còn vì tiếp khách mà bỏng nửa mặt, con gái ông bỏ một trăm lượng bạc để chuộc nàng , Khương Hà tức giận vui mừng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
TBC
Một lúc , ông thở dài một thật sâu: "Dù thế nào nữa, thể trở về là . Bà di của con chỉ còn mỗi , bà càng ngày càng già yếu, chúng chăm sóc thế nào cũng giới hạn. Không bằng dựa con gái ruột của thì hơn."
Khương Xuân : " thế ạ, biểu di trở về , bà di cũng coi như chỗ dựa."
Tống Thời An thấy Khương Hà chuyện của Phan Hạnh tâm trạng lắm, liền chuyển chủ đề: "Cha, nương tử giúp và cữu mua hai hũ rượu. Nàng rành về rượu, nên chọn loại đắt tiền, con cũng lừa , cha xem thử xem?"
Khương Hà là thích uống rượu, lập tức hứng thú, hào hứng : "Rượu ? Mau để xem nào."
Tống Thời An sắp xếp hai thùng sản vật, thu dọn đồ đạc trong hai cái hòm đan bằng mây, bày hai hũ rượu ngay ngắn bên chân tường.
Hắn đưa tay dẫn Khương Hà qua đó.
Khương Hà xổm xuống, ghé sát miệng hũ rượu Kim Hoa để ngửi.
Hành động khiến Khương Xuân bật : "Rượu còn khui, cha ngửi gì chứ?"
Khương Hà đầu lườm nàng một cái, đồng ý : "Con thì gì, cữu con từng bảo, rượu ngon thơm qua cả vỏ hũ, tức là dù rượu còn trong hũ cũng thể ngửi thấy mùi thơm."
Khương Xuân xong liền suy nghĩ.
Chốc lát , nàng chợt hiểu , chắc chắn là do kỹ thuật niêm phong thời cổ đại đạt yêu cầu, rượu ngon thời hiện đại khi khui thể tỏa hương khắp phòng, còn khui thì chẳng ngửi thấy mùi gì.
Nàng hì hì, giơ ngón cái khen cha : "Vẫn là cha nhiều hiểu rộng, con đúng là từng qua đạo lý ."
Khương Hà đắc ý lớn: "Về chuyện khác cha lẽ bằng con, nhưng về uống rượu thì cha là tay sành sỏi."
Tống Thời An khẽ mỉm , tâng bốc thêm: "Nương tử nào hiểu chuyện , nàng uống rượu đầu còn nôn thốc nôn tháo, chê rượu chua với cay, bàn về rượu thì ai qua cha."
Khương Xuân tỏ vẻ đồng tình, bĩu môi, nhưng lời phản bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-143.html.]
Hừm, đợi đến khi nữ chính Chung Văn Cẩn chế loại rượu trắng hiện đại hương vị bình thường, cho các chút trải nghiệm hiện đại, xem các còn dám đắc ý nữa !
Nhìn thấy Khương Xuân bĩu môi, dáng vẻ phục nhưng chẳng thể phản bác, cả hai đàn ông đều bật . Một thì lấy tay áo che miệng khẽ, còn thì hề kiêng nể mà lớn, đập đùi bôm bốp.
Tây phòng tràn ngập khí vui vẻ.
Căn phòng bếp cách một bức tường, Tống Thời Âm đang cái ghế thấp, dùng cám lúa mì để cọ rửa bát đĩa, hì hục thở dài. Đôi tay của nàng bám đầy một lớp đen xì như vết bẩn tích tụ lâu ngày, nhờn nhớt và bốc mùi kinh khủng.
Nàng ngước mắt lên cửa Tây phòng đang đóng chặt, bĩu môi. Cả nhà họ đang quây quần bên vui vẻ, trong khi nàng như một đứa hầu trong nhà, chỉ nhóm lửa nấu cơm mà còn rửa bát.
Tuy , nàng cũng dám ý kiến gì. Chỉ cần nàng tỏ bất mãn, Khương nương tử – đại tẩu ác độc của nàng – liền đe dọa sẽ gả nàng cho một tên thô bỉ ở làng.
Đáng ghét hơn, đại ca giả câm giả điếc, chuyện gì cũng để nàng theo đại tẩu. Từ khi cưới đại tẩu, đại ca còn là ca ca uy nghiêm nhưng yêu thương như nữa.
Nàng từng ngưỡng mộ đại ca, nhưng giờ thì hết ! Nàng quyết định từ nay bao giờ ngưỡng mộ nữa!
Khương Xuân tay bưng bình từ trong nhà bước , định pha cho Khương Hà, thấy Tống Thời Âm việc chậm chạp, chỉ vài cái bát, cái đĩa và mấy đôi đũa mà nàng rửa mãi xong. Nàng lạnh lùng hừ một tiếng: "Rửa bát mà cũng chậm như , xem còn việc gì nữa? Mau rửa nhanh lên!"
Tống Thời Âm len lén bĩu môi, nhưng động tác tay nhanh hơn vài phần.
Khương Hà thì say mê rời hai hũ rượu , sợ để ở Tây phòng sẽ con gái trộm uống, nên liền chuyển chúng Đông phòng.
Tống Thời An lấy từ trong thùng sản vật hai gói Long Tỉnh Tây Hồ, hai miếng khăn thêu bằng vải mịn, và một chiếc mũ nỉ để tặng cho Khương Hà. Hắn : "Đây là sản vật của quen cũ tặng, mấy món cha cứ giữ lấy , còn một ít hạt đậu, mơ khô, vải vóc cùng với bút mực giấy nghiên thì tạm thời để đó, đợi nương tử sắp xếp."
Con rể lòng, Khương Hà khách sáo, vui vẻ nhận lấy, : "Người quen cũ của con thật bụng, nhưng cũng thể nhận đồ của mãi. Đến Tết, bảo Xuân nương chuẩn lễ vật, nhờ tiêu cục mang đến gửi ?"
Khương Hà tuy chữ, nhưng đối nhân xử thế thông thạo.
Tống Thời An đáp: "Cha nghĩ chu đáo, nhưng cha cũng tình hình nhà đặc biệt, chúng chỉ cần qua với là là món quà lớn nhất ."
Khương Hà ngẫm , thở dài : "Cũng , thôi, gửi lễ nữa."
Tống Thời An gật đầu. Đợi khi về kinh, sẽ bù bằng lễ vật cho Hàn Tiêu, gửi muộn cũng , khi tặng hẳn hai phần. Dù tình cảm của với Hàn Tiêu là tình bằng hữu đồng cam cộng khổ, giống như những khác.
***
Sau khi Tống Thời Âm rửa xong bát, bên phía Tây phòng cũng chuyện xong, Khương Xuân liền dẫn nàng đến chỗ ở của nàng.
Khương Hà cũng theo, đẩy cửa phòng chứa đồ phía Tây, mặt đầy tự hào : "Ngay khi ca ca và tẩu tử của con rời khỏi nhà, tìm dọn dẹp căn phòng , cái giường đất, dựng bếp, mua cả cái nồi lớn, còn quét vôi tường, dọn dẹp gọn gàng ."
Tống Thời Âm thấy căn nhà đất nàng ở thì suýt nữa ngất xỉu. Khi bước , nàng quanh cảnh bên trong căn phòng và khỏi vịn lấy tường để vững.
Căn phòng nhỏ bé chẳng khác gì lòng bàn tay, góc Tây Bắc là một chiếc giường đất trải rơm lộn xộn, cạnh giường là một bức tường xây nửa chừng bằng gạch xanh, từ bức tường nối liền một cái bếp đất. Sau bếp là một đống rơm và cây đậu nành.