Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:28
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưa đợi Khương Xuân đáp lời, thêm: “Nếu nàng mua, cũng sẽ mua.”
Khương Xuân bất đắc dĩ: “Được , phu quân mua thì mua, theo phu quân.”
Tống Thời An đưa cho nàng một ngàn năm trăm lượng bạc, chuộc hết sáu trăm lượng, còn chín trăm lượng, bạc đủ để họ tiêu đến khi kinh.
Vậy nên cũng cần quá tiết kiệm.
Hai quanh quầy nam trang một hồi, chọn một chiếc trực đạc màu lam bảo thêu hoa văn lá trúc ẩn và một chiếc áo bào cổ tròn màu xanh trời thêu hoa văn bảo tướng liên hoa chìm.
Cả hai đều là vải bông mịn.
Không hổ danh là Giang Nam, nơi nghề dệt phát triển, vải bông mịn mà cũng thể dệt hoa văn chìm, vượt xa trình độ dệt vải của huyện Hồng Diệp nhiều.
Tất nhiên, giá cả cũng vượt xa, một chiếc áo dài bằng vải bông mịn giá những ba trăm văn, hai chiếc tốn đến sáu trăm văn.
Ở huyện Hồng Diệp của họ, một tấm vải bông mịn đơn sắc chỉ ba trăm năm mươi văn, nếu tiết kiệm thì đủ để may hai chiếc áo dài cùng hai chiếc quần.
Khương Xuân cắn răng, với chưởng quỹ: "Hai bộ cứ để đó, đợi lát nữa tính chung một thể."
Nữ chưởng quỹ mỉm đáp: "Được ạ."
Khương Xuân kéo tay Tống Thời An, dẫn về phía quầy y phục nữ.
Vừa đến nơi, nàng nên lời.
Trước quầy y phục nữ, Tống Thời Âm đang cầm tay một chiếc áo ngắn giao lĩnh bằng lụa, nền hồng thêu hoa đào, ướm thử lên . Bên cạnh, nữ tiểu nhị ngớt lời khen ngợi, tán dương vẻ của chiếc áo.
Khương Xuân nhẫn nhịn nữa, tiến gần, thẳng thắn : "Muội chọn hai bộ y phục vải bông mịn , nhà chúng nghèo, mua nổi lụa , hơn nữa cũng tiện, còn giặt giũ, nấu cơm, cho lợn ăn, xuống ruộng việc nữa."
Giặt giũ, nấu cơm, cho lợn ăn, xuống ruộng việc?
"Hả?" Tống Thời Âm sững sờ, như trời trồng.
Tống Thời An liếc Tống Thời Âm, dịu dàng : "Lời của tẩu tẩu đấy."
Tống Thời Âm bĩu môi, vui.
Chiếc áo ngắn chỉ chín trăm văn, còn đến một lượng bạc, trong khi tài sản mang cầm những một trăm hai mươi lượng, mua nổi?
Nếu là Trình tỷ tỷ, đừng chiếc áo chỉ đáng một lượng bạc, dù đáng mười lượng thì nàng cũng chẳng ngần ngại mà mua cho .
Tống Thời Âm vẫn đưa chiếc áo ngắn bằng lụa trở cho nữ tiểu nhị.
Dù việc nàng chuộc khỏi thanh lâu cũng là nhờ bạc của tẩu tẩu bỏ , mà đại ca luôn nhắc “lời của tẩu tẩu,” rõ ràng tôn trọng nàng . Sau , còn sống cùng với họ, thể gây xích mích ngay từ đầu.
Nàng đến khu y phục vải bông, chọn cho hai chiếc áo ngắn, hai chiếc váy, hai bộ áo bông và quần bông, cùng với hai bộ trung y và trung khố.
Còn về Phan Hạnh, tự cảm thấy tốn mất của biểu điệt nữ một trăm lượng bạc để chuộc , trong lòng vô cùng áy náy, nàng dám chọn kỹ, chỉ nhặt lấy những chiếc áo ngắn, váy và áo bông cùng quần bông rẻ nhất, chỉ chọn mỗi một bộ, thậm chí trung y và trung khố cũng mua.
Khương Xuân buồn bất lực, nàng tự chọn thêm cho Phan Hạnh một bộ áo ngắn, váy, áo bông, quần bông, cùng hai bộ trung y và trung khố. Dù nàng cũng tốn một trăm lượng bạc chuộc , thêm hai bộ y phục cũng đáng là bao.
Sau đó, nàng mới chọn cho hai chiếc áo ngắn và hai chiếc váy.
Y phục của Tống Thời An, hai bộ áo dài hết sáu trăm văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-137.html.]
Y phục của Tống Thời Âm, mỗi bộ áo ngắn và váy là bảy trăm văn, hai bộ hết một lượng bốn tiền; áo bông và quần bông mỗi bộ một lượng bạc, hai bộ hết hai lượng; trung y và trung khố mỗi bộ một trăm hai mươi văn, hai bộ là hai trăm bốn mươi văn.
Y phục của Phan Hạnh, mỗi bộ áo ngắn và váy là sáu trăm văn, hai bộ hết một lượng hai tiền; áo bông và quần bông mỗi bộ chín trăm văn, hai bộ là một lượng tám tiền; trung y và trung khố mỗi bộ một trăm hai mươi văn, hai bộ là hai trăm bốn mươi văn.
Y phục của Khương Xuân, mỗi bộ áo ngắn và váy là bảy trăm văn, hai bộ hết một lượng bốn tiền bạc.
Tổng cộng tất cả, hết tám lượng tám tiền tám phân bạc.
Khương Xuân chuyện với chưởng quỹ mãi, cuối cùng chưởng quỹ cũng chỉ chịu giảm tám phân lẻ, chịu bớt thêm, nàng đành chấp nhận.
Ra khỏi tiệm may, Khương Xuân thuê một chiếc xe ngựa, đưa trở về khách điếm Vân Lai nơi họ đang trọ.
Nàng nhờ chưởng quỹ chuẩn thêm một gian phòng cho Tống Thời Âm và Phan Hạnh.
Hai gian phòng liền kề, vách ngăn cách âm kém, chỉ cần họ ở trong phòng gọi lớn một tiếng, Khương Xuân và Tống Thời An ở phòng bên thể thấy rõ, nên lo lắng gì về việc hai nữ nhân ở một sẽ an .
Đêm xuống, khi nghỉ, Tống Thời An vùi mặt n.g.ự.c Khương Xuân, bắt đầu biện minh cho Tống Thời Âm: "Đường ở nhà tổ mẫu nuông chiều, khi Tống gia suy sụp, nàng cùng các nữ quyến khác giam trong Tống phủ suốt nửa năm, bán Hồng Túy Tiên Hương. Vào đó, nàng cũng chỉ theo các học cầm kỳ thi họa, thể là từng chịu khổ gì. Đầu óc lẽ còn xoay chuyển ."
"Nếu nàng chỗ nào đúng..."
Khương Xuân nhướn mày, nghĩ rằng định nhờ nàng bao dung một chút.
Trong các gia đình quan danh giá, việc chiều chuộng các cô nương xuất giá là điều bình thường. Các tiểu thư xuất giá luôn địa vị cao hơn cả các tẩu tử trong nhà, mà các tẩu tử đều nhường nhịn họ.
Khương Xuân thói quen chịu đựng cái tật . Ăn của nàng, uống của nàng, còn nàng nhường nhịn ? Dựa cái gì chứ?
Cái gì nữa? Bạc trong tay nàng phần lớn đều là do Tống Thời An kiếm về?
Thì ? Tống Thời An là phu quân của nàng, bạc của cũng là bạc của nàng, ăn của Tống Thời An thì cũng như ăn của Khương Xuân.
Ai ý kiến gì?
Có ý kiến cũng nén , ngay cả Tống Thời An ý kiến, cũng nén xuống.
Bằng , hừm, nàng sẽ cho tay!
Rồi thản nhiên : "Nàng cứ việc dạy dỗ nàng , nàng là đại tẩu của nàng , quản giáo là điều hiển nhiên."
Khương Xuân cong khóe môi, ồ, câu nàng thích đấy.
Nàng nhẹ: "Đó là đường ruột của , dạy dỗ nàng , đau lòng ?"
TBC
Tống Thời An khẽ hừ một tiếng: "Nàng loại nữ nhân vô lý vô cớ kiếm chuyện, nàng sai, mắng là đáng, đau lòng gì chứ?"
Khương Xuân bật , đùa giỡn: "Đợi đến khi đó đường của nhất định sẽ lẩm bẩm trong lòng, ‘ kế thì cha dượng, tẩu tử kế thì ca ca kế’."
Có kế thì cha dượng, mà còn sửa thành tẩu tử kế thì ca ca kế nữa ?
Cái gì thế ?!
"Phì..." Tống Thời An nhịn , bật .
Khương Xuân thấy bật , liền nghiêm trang : "Trình gia cô nương là tẩu tử của nàng , chẳng là tẩu tử kế ?"
Tống Thời An lập tức nghiêm mặt, nghiêm nghị đáp: "Nàng đừng bậy, chỉ mới đính hôn thôi, tam thư lục lễ mới chỉ một nửa, nàng chẳng tính là tẩu tử gì cả."