Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:25
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Xuân : "Chuyện tiền bạc biểu di cần lo, phiền di gọi A Âm xuống đây."

Phan Hạnh sững trong chốc lát, đó hiểu , vui mừng đến mức khép miệng, nửa khuôn mặt hủy hoại trông càng thêm dữ tợn. Nàng vứt cây chổi xuống, chạy vội lên lầu, miệng lớn tiếng gọi: "A Âm, A Âm, mau đây!"

Vương mụ mụ tức giận, mắng: "Phan nương tử, ngươi câm miệng, đừng la lối ầm ĩ, coi chừng đánh thức các cô nương khác!"

Phan Hạnh xông một căn phòng, chỉ một lát , nàng kéo một cô nương trẻ tuổi chạy vội xuống lầu. Cô nương chính là Tống Thời Âm. Vẫn hiểu rõ tình hình, , nàng về phía Vương mụ mụ, bối rối hỏi: "Mụ mụ, chuyện gì gấp ?"

Vương mụ mụ chỉ về phía Tống Thời An và Khương Xuân, : "Họ bảo là nhân của ngươi, ngươi xem thử nhận ?"

Tống Thời Âm theo hướng tay chỉ, sững . Một lát , nàng thể tin nổi, run rẩy : "Đại... đại ca?"

Tống Thời An gật đầu: "Muội, là ."

Đôi mắt phượng của Tống Thời Âm, giống hệt với Tống Thời An, nhanh chóng ngấn lệ. Nàng nghẹn ngào gọi: "Đại ca..."

Muốn gì đó, nhưng mở lời thế nào.

Tống Thời An liếc nàng, hiệu bằng ánh mắt bảo nàng đừng lung tung, đó đưa tay kéo Khương Xuân , giới thiệu: "Đây là đại tẩu của ."

"Đại tẩu?" Tống Thời Âm ngỡ ngàng.

Đại ca cưới khác ? Vậy còn Trình tỷ tỷ thì đây?

Khương Xuân lấy từ trong túi tờ ngân phiếu sáu trăm lượng bạc, giao cho Vương mụ mụ, nhận lấy khế ước bán của Tống Thời Âm và Phan Hạnh.

Trước đó thuyền, Tống Thời An đưa cho nàng giữ một ngàn năm trăm lượng ngân phiếu mang theo bên .

Tống Thời Âm và Phan Hạnh thoát khỏi thanh lâu, mặt hiện rõ vẻ xúc động và vui mừng.

Đặc biệt là Tống Thời Âm, nàng nán nơi thêm một khắc nào nữa, vội vàng thúc giục Tống Thời An: "Đã khế ước bán , đại ca, chúng mau rời khỏi đây thôi."

Chưa đợi Tống Thời An đáp lời, Khương Xuân liền bá khí giơ tay: "Khoan ."

Nàng liếc Tống Thời Âm một cái, Phan Hạnh: "Các tính cứ thế mà , thu dọn đồ đạc mang theo ?"

Thật là chủ gia đình thì gạo củi quý giá!

Hai đều sững , cùng về phía Vương mụ mụ.

Vương mụ mụ ngoài miệng rằng Hồng Túy Tiêm Hương từ đến nay chỉ mua , bao giờ bán , nhưng thực kể từ khi Tống Thời Âm đến đây đầy một năm, hai tỷ chuộc rời .

Phan Hạnh ở đây mười mấy năm, chứng kiến ít chuyện như .

Vương mụ mụ, một tú bà tinh quái, giờ chỉ cho phép những tỷ chuộc mang theo chút bạc riêng, còn những thứ như y phục, trang sức, vải vóc, tất cả đều phép mang theo.

Đối xử với các nàng chắc cũng chẳng khác gì.

Ai ngờ Vương mụ mụ hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi thu dọn thì thu dọn, thì thôi, gì?"

Hai như ân xá, vội vàng chạy lên lầu thu dọn đồ đạc.

Khương Xuân từ phía lớn tiếng nhắc nhở: "Những thứ thuộc về hai , đều mang theo hết, cả chăn đệm cũng đừng để sót ."

ghét đắp, thì cũng thể mang cầm đồ.

Muỗi dù nhỏ cũng máu!

Vương mụ mụ: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-136.html.]

nghiến răng nghiến lợi, nghĩ bụng con hổ cái đến thanh lâu của bọn họ để vơ vét của cải đây mà?

bà cũng thể vì mấy thứ lặt vặt mà đôi co với nàng, chuyện còn đáng bận tâm, nhất là nhanh chóng đuổi cho xong.

Chừng ba khắc , hai mang theo những bao lớn bao nhỏ xuống, phía còn mấy tỷ trẻ tuổi và vài phụ nhân trung niên theo , tay ôm chăn đệm giúp họ.

TBC

Hiển nhiên là đến tiễn họ.

Trên mặt mấy đều hiện rõ vẻ ngưỡng mộ, những tỷ ở thanh lâu, ai mà chuộc ngoài sống những ngày tháng yên ? mấy ai như ?

chuộc , cũng chỉ là hoặc tiểu phòng cho , kết cục cũng chắc hơn ở đây.

Như Tống Thời Âm thế , chính gia đình chuộc ngoài, bọn họ là đầu thấy, ghen tị đến đỏ cả mắt.

Tuy nhiên, ai một lời cay nghiệt, chỉ dặn dò Tống Thời Âm ngoài sống cho , theo trưởng và tẩu tẩu mà qua ngày.

Vài hoặc là tháo trâm cài đầu, hoặc là gỡ khuyên tai, hoặc là rút vòng tay, tất cả đều đưa cho Tống Thời Âm lễ mừng.

Những phụ nhân với Phan Hạnh thì móc mỗi một xâu tiền (100 văn), đưa cho bà.

Một phụ nhân hừ lạnh: "Ngươi cũng lớn tuổi , về quê mà sống với ngươi cho tử tế, đừng để nam nhân lừa nữa."

Phan Hạnh hề giận, chỉ tươi: "Chu tỷ yên tâm, lừa một đau đớn như , chắc chắn sẽ để lừa thêm nữa."

Dù là tỷ thanh lâu các phụ nhân công việc nặng nhọc, trông đều tình nghĩa.

Đợi khi từ biệt xong, Khương Xuân mới bước tới, nhận hết chăn đệm và bao bọc từ tay các nàng, buộc gọn một chỗ, dễ dàng vác lên vai, đó : "Đi thôi."

Mấy tỷ và phụ nhân bộ dáng khỏe mạnh như đại lực sĩ của nàng cho kinh ngạc, ngỡ ngàng.

Vương mụ mụ thì thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tiễn con hổ cái .

***

Ra khỏi Hồng Túy Tiêm Hương, Khương Xuân thuê một chiếc xe ngựa, trực tiếp đến một tiệm cầm đồ gần nhất.

Sau đó, nàng đem hết gói đồ lớn lưng cầm.

Phan Hạnh đồ đạc ít ỏi, y phục bốn mùa cộng chỉ sáu bộ, là vải bông mịn, ngay cả một món bằng lụa cũng , chăn đệm chỉ một bộ.

Tất cả cũng chỉ cầm một lượng hai tiền bạc.

Tống Thời Âm là tỷ Hồng Túy Tiêm Hương chăm chút đào tạo, y phục bốn mùa tới hai mươi bộ, đều là lụa là, gấm vóc quý giá, chăn đệm cũng bốn bộ.

Ngoài còn vài món trang sức.

Tất cả cầm tổng cộng một trăm hai mươi lượng bạc.

Ra khỏi tiệm cầm đồ, tình cờ bên cạnh một tiệm may, Khương Xuân dẫn , bảo Tống Thời Âm và Phan Hạnh mỗi chọn hai bộ y phục.

Còn nàng, kéo Tống Thời An chạy đến khu dành cho nam nhân, tươi rói: “Vải vóc ở phủ Thiệu Hưng thật khác xa với huyện Hồng Diệp, phu quân cũng nên chọn cho hai bộ mới mà mặc.”

Tống Thời An khẽ lắc đầu, thản nhiên : “Một nam nhân, ngày thường ít ngoài, chỉ cần hai bộ đổi là đủ , cần lãng phí tiền bạc.”

Nghĩ một lát, : “Ngược , nàng thì nên chọn cho vài bộ y phục , thường xuyên, cũng coi như phí chuyến Giang Nam .”

Khương Xuân đồng ý: “Nam nhân thì ? Phu quân tuấn tú thế , đương nhiên ăn mặc thật phong độ, cũng vui mắt.”

Chủ tiệm , liền tiến gần, đánh giá Tống Thời An một cái, kinh ngạc, tán đồng: “Phu nhân đúng, lang quân dung mạo, vóc dáng thế , đương nhiên mặc trang phục thật .”

Tống Thời An đôi co với nàng mặt lạ, trầm ngâm một lát : “Vậy chúng mỗi mua hai bộ, chứ?”

Loading...