Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:23
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả hai họ đều đôi mắt phượng xếch lên, kiểu mắt hiếm thấy lắm.

Trong lòng bà thở phào một nhẹ nhõm, may mà là những cô nương nổi tiếng là Hồng Túy – đầu bảng, nếu thì chuyện sẽ rắc rối lắm.

, nhưng nụ chẳng chút thiện, : "Thanh lâu Hồng Túy Tiêm Hương của chúng từ đến giờ chỉ mua , từng bán . thấy các đường xa xôi tìm đến, thật là đáng thương, cũng thể phá lệ.

cũng , bỏ một tiền lớn để mua A Âm về đây, còn mời bốn vị nữ dạy cho nó học nghệ, cung cấp cho nó ăn ngon mặc , tiêu tốn ít bạc.

Nếu các chuộc nó về, thì trả hết bạc mà bỏ . Bằng , thế nào cũng thể thả ."

Khương Xuân lạnh một tiếng: "Vậy nhờ mụ mụ tính toán xem, chúng cần trả bà bao nhiêu bạc. cũng , nếu mụ mụ đòi một cái giá trời, cố tình hét giá quá cao, chúng chắc chắn để yên.

Ta là sợ trời, chẳng sợ đất, nếu như chọc giận , giữa đêm khuya thanh vắng, sẽ phóng một mồi lửa đốt rụi cái Hồng Túy Tiêm Hương của bà!"

Vương mụ mụ: "..."

Trời đất ơi, cái loại Tuần Hải xoa nào đây? Còn dám đe dọa phóng hỏa đốt chỗ , thế còn quốc pháp ?

Kẻ côn đồ sợ kẻ liều mạng, mà kẻ liều mạng sợ những kẻ sợ chết. Vương mụ mụ thật sự e ngại đồ đầu đất sợ c.h.ế.t sẽ thật sự đốt thanh lâu của bà .

Bà vốn định giá một nghìn lượng, nhưng lời đến miệng lập tức giảm một nửa: "Năm trăm lượng, một văn cũng bớt."

Khương Xuân và Tống Thời An .

Chỉ cần năm trăm lượng ?

Trong lòng họ vốn chuẩn chi trả tới một nghìn lượng, nếu bà thực sự chịu nhượng bộ, một nghìn năm trăm lượng cũng .

Không ngờ Vương mụ mụ dễ dàng đồng ý như .

Xem kế hoạch của Tống Thời An, bảo nàng tay cứng rắn ngay từ đầu, hiệu quả. Người như bà vốn chuốc thêm phiền phức, chỉ cần lấy một cái giá thiệt là thể đuổi khách nhanh chóng.

Khương Xuân vẻ đau lòng, trả giá: “Năm trăm lượng thật sự quá nhiều, nhà chúng nghèo khó, dành dụm chút tiền chẳng dễ dàng gì, mong mụ mụ bớt chút nữa.”

Vương mụ mụ lạnh lùng đáp: “Bớt cái gì mà bớt. Nếu các mang đủ bạc thì mau gom cho đủ. Ta cho các một tháng, nếu một tháng mà vẫn gom đủ, A Âm sẽ treo biển tiếp khách thôi.”

Tống Thời An điềm đạm : “Năm trăm lượng chúng vẫn . Mụ mụ gọi Tống Thời Âm đây cho chúng gặp mặt , xác nhận nàng thiếu tay gãy chân, đó chúng sẽ giao bạc chuộc .”

Vương mụ mụ liếc quanh đại sảnh, gọi lớn về phía một phụ nữ trung niên đang xổm lau lan can cầu thang: “Phan nương, mau gọi A Âm xuống đây gặp .”

Người phụ nữ trung niên tiếng, cúi đầu khom lưng đáp: “Dạ, Vương mụ mụ, ngay.”

Khương Xuân đột ngột cứng đờ.

Nếu nàng lầm, thì đó chính là Phan Hạnh, con gái của Lưu bà tử, cũng chính là biểu di của nàng.

so với ký ức của nguyên chủ về Phan Hạnh, nàng già hơn nhiều, thậm chí còn vài sợi tóc bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-135.html.]

Điều quan trọng hơn là nửa bên mặt của nàng dường như thứ gì đó thiêu cháy, để một vết sẹo dữ tợn, trông vô cùng đáng sợ.

Chẳng Phan Hạnh bỏ trốn cùng một gã họ Chu từ huyện Tế đến trấn Hồng Diệp để việc ? Sao giờ xuất hiện ở một nơi xa xôi như phủ Thiệu Hưng, còn công việc dọn dẹp trong thanh lâu?

Thấy Phan Hạnh sắp rời , Khương Xuân vội vàng bước vài bước lên , lớn tiếng gọi: “Phan Hạnh? Có là biểu di Phan Hạnh ?”

Phan Hạnh đột ngột dừng chân, thể tin nổi, bà ngẩng đầu lên, giọng run run hỏi: “Ngươi là ai? Sao ngươi ?”

Xem nàng nhận nhầm .

Khương Xuân nên thở phào thở dài, nàng vội : “Biểu di, là , Xuân nương đây. Ta là cháu gái của nãi nãi Lý thị, hồi nhỏ còn bế , mũ hổ đầu cho nữa.”

Phan Hạnh ngơ ngẩn một lúc, đó thể tin nổi mà thốt lên: “Là Xuân Nương? Là Xuân Nương của nhà Khương đại ca ? Sao con ở đây?”

Khương Xuân thở dài, : “Chuyện một lúc cũng , biểu di xuống đây , kể cho chuyện của .”

Vương mụ mụ lúc tỏ vẻ mất kiên nhẫn, : “Đừng lằng nhằng nữa, để cho.

Biểu di của ngươi là một kẻ mù quáng, theo bỏ trốn, kết quả là gặp kẻ gì, bán thanh lâu của chúng kỹ nữ.

Bảo nàng tiếp khách, nàng sống c.h.ế.t chịu, tự đ.â.m đầu bếp than. Nếu nhanh tay kéo nàng , thì nàng c.h.ế.t cháy , thể an nhàn mà công việc dọn dẹp nhẹ nhàng như bây giờ?”

Khương Xuân bĩu môi, việc quét dọn cũng gọi là nhẹ nhàng ư? Nàng chẳng từng việc nhà .

Vì nghĩ đến việc Vương mụ mụ gián tiếp cứu mạng Phan Hạnh, nàng cũng gây khó dễ, mà nhẹ nhàng hỏi: “Vương mụ mụ, tính xem chi phí của biểu di là bao nhiêu, sẽ chuộc cả bà ngoài.”

Lưu bà tử thật đáng thương. Con trai bà là thủy thủ, c.h.ế.t trong một vụ đắm tàu, con gái thì bỏ trốn cùng còn tin tức, còn đứa con nuôi thì lớn lên bỏ rơi bà mà trở về với gia đình ruột thịt. Nếu nàng chuộc Phan Hạnh ngoài, ít Lưu bà tử sẽ chăm lo lúc tuổi già.

Vương mụ mụ trầm ngâm một lát, : “Phan nương chỉ là một nữ nhân mất trinh, mua nàng vốn cũng rẻ, nhưng nàng bỏng mặt vì nhảy bếp than, chữa trị và thuốc men tốn của đến bốn mươi lượng bạc.

Nói cho cùng, nàng cũng là đáng thương, sẽ đòi ngươi quá nhiều. Cứ đưa cho một trăm lượng bạc, ngươi thể mang nàng , đỡ cho khỏi thấy gương mặt xí đó mà đêm nào cũng gặp ác mộng.”

TBC

Phan Hạnh kinh ngạc kêu lên: “Một trăm lượng bạc? Mụ mụ mua chỉ mười lượng, cộng thêm tiền chữa mặt là bốn mươi lượng, tổng cộng chỉ sáu mươi lượng thôi mà.”

Vương mụ mụ trừng mắt nàng, khó chịu : “Ngươi ở trong lầu của mười mấy năm, ăn, uống, mặc ? Những thứ đó chẳng lẽ tốn tiền?”

Phan Hạnh lập tức im bặt.

Một lát , nàng yếu ớt : “Xuân Nương, nếu con nhiều tiền như , thì thôi cũng . Dù ở đây mười mấy năm, Vương mụ mụ cũng quá hà khắc với , thể ở tiếp tục.”

Dù nàng , nhưng ánh mắt vẫn đầy mong mỏi Khương Xuân.

Bà mơ thấy thể trở về trấn Hồng Diệp, trở về bên mẫu , nhưng điều đó lẽ là thể.

Một công việc quét dọn tầm thường như nàng, mỗi tháng chỉ một trăm văn tiền, dù tiêu xài gì mà dành dụm hết thì cả năm cũng chỉ một lượng bạc.

Một trăm lượng bạc, nàng mất gần một trăm năm mới tích góp đủ, và đến khi c.h.ế.t cũng thể gom nổi tiền .

Loading...