Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:20
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào ngày hôm bữa trưa thứ tư, thuyền cập bến tại bến tàu của thành Thiệu Hưng, nơi phủ nha của phủ Thiệu Hưng.
Hành lý của Tống Thời An và Khương Xuân chỉ hai chiếc rương, mỗi xách một chiếc là đủ, nhẹ nhàng gọn gàng.
Ngược , đoàn của Hàn Tiêu vì lưu trong nhiệm kỳ Thông phán phủ Thiệu Hưng ít nhất một năm, nên mang theo nhiều cùng hành lý, kéo theo cả một đoàn đông đúc.
Người đông kẻ nhiều, quá dễ gây sự chú ý, nên Tống Thời An và Khương Xuân cùng họ.
Hai họ xuống thuyền, thuê một chiếc xe ngựa, tìm một nhà trọ cách phủ nha hai con phố để nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm , bọn họ liền thẳng tiến đến thanh lâu tên Hồng Túy Tiêm Hương.
Trước đó, Tống Thời An bàn bạc cùng Hàn Tiêu, họ sẽ tự chuộc . Nếu tú bà sẵn lòng nhận tiền mà thả thì , còn nếu cố tình khó dễ, lúc sẽ nhờ Hàn Tiêu can thiệp.
Đây là cách Tống Thời An suy tính vì nghĩ cho Hàn Tiêu. Hắn đến phủ Thiệu Hưng, đang là thời điểm "quan mới nhậm chức, lo liệu việc công", nếu lúc mà truyền tin đồn dạo thanh lâu, e rằng .
Dù Hàn Tiêu vốn chẳng bận tâm mấy chuyện , nhưng Tống Thời An vẫn kiên quyết, cuối cùng Hàn Tiêu cũng đồng ý.
Hồng Túy Tiêm Hương ban ngày kinh doanh, tuy cửa vẫn mở, nhưng trong đại sảnh chỉ hai gã trông như vệ sĩ to lớn đang gà gật ghế.
"Khụ." Tống Thời An khẽ hắng giọng.
Một trong hai gã vệ sĩ, kẻ trung niên hơn, lập tức mở mắt, thấy mặt là một thư sinh ăn mặc tầm thường, liền khoát tay: "Nơi ban ngày tiếp khách, đợi đến tối thắp đèn hẵng ."
Tống Thời An vẫn giữ thái độ hòa nhã, : "Vị đại ca , đến để tìm cô nương, phiền gọi tú bà , chuyện cần gặp bà ."
Gã vệ sĩ ngáp dài, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Bán thơ hả? Ở Hồng Túy Tiêm Hương thầy riêng chuyên thơ cho các cô nương , nhận ngoài . Đi ."
là kiểu "thư sinh gặp lính, lý cũng khó mà ", Khương Xuân thì tính nhẫn nại như Tống Thời An.
Nàng lập tức bước lên vài bước, tức giận : "Đã là tìm tú bà việc, ngươi lắm lời cái gì, mau gọi bà đây, nếu còn chần chừ, cẩn thận đập tan quán !"
Gã vệ sĩ bật , vỗ tay lên cánh tay của tên đồng bọn đang ngủ say bên cạnh, ha hả: "Một cô nương mảnh mai, còn đòi đập quán chúng ? Thật là nực !"
Khương Xuân đưa cái bọc hành lý đang mang lưng cho Tống Thời An, xắn tay áo lên, thẳng tay kéo cánh tay của gã vệ sĩ, một cú quật vai mạnh mẽ ném ngã xuống nền đất phủ thảm Ba Tư đỏ rực, phát một tiếng "phịch" đầy vang dội.
Nàng phủi tay, sang gã vệ sĩ gầy gò tỉnh ngủ, vẫn còn ngái ngủ hiểu chuyện gì, : "Ngươi thể gọi tú bà ? Nếu thì..."
Gã vệ sĩ gầy thầm nghĩ " khôn thời thế", lập tức dậy, cúi đầu khom lưng, : "Có thể, thể, thưa cô nương, xin chờ một chút, gọi Vương mụ mụ ngay đây."
TBC
Khương Xuân kéo một cái ghế đến, để Tống Thời An , đó cũng tự kéo một cái ghế khác, phịch xuống.
Nàng là xa lạ nơi đất khách, ngu dại đến mức đánh .
Đây là do Tống Thời An bảo nàng thế.
Mục đích là để dằn mặt tú bà, cho bà rằng họ loại dễ bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-134.html.]
Dù , những kẻ buôn bán chỉ mong hòa khí sinh tài, nếu kiểu phụ nữ mạnh mẽ như nàng cứ ngày nào cũng đến quấy phá, hẳn trong lòng họ sẽ cân nhắc đôi phần.
Mở thanh lâu, kỹ viện nào mà chỗ dựa?
Bọn họ thể nhờ chỗ dựa của mặt giải quyết, nhưng những việc cỏn con thế mà cũng nhờ cậy thì chẳng tự mất mặt ? Chỗ dựa là con ch.ó của bọn họ, sai gì cũng .
nếu họ thực sự nhờ chỗ dựa, mà chỗ dựa sẵn lòng tay giải quyết chuyện , thì cũng chẳng gì đáng ngại.
Bọn họ chỗ dựa, chẳng lẽ nàng ? Trừ khi chỗ dựa của họ lớn hơn cả Hàn Tiêu – quan phủ của phủ Thiệu Hưng, thì mới dám cản trở.
Dù cho chỗ dựa của họ là trong phủ Thiệu Hưng, chắc chắn cũng vì một cô nương từng tiếp khách mà gây thù chuốc oán với đồng liêu. Sợ rằng chỉ cần tiền chuộc, bọn họ sẽ thả Tống Thời Âm ngay.
Tên vệ sĩ gầy nhanh chóng leo lên lầu, chẳng bao lâu , từ đầu cầu thang vang lên tiếng quát lớn: “Ai dám đến địa bàn của gây sự? Gan hùm mật gấu chăng?”
Vương mụ mụ, vóc dáng thấp bé nhưng hình béo mập, giọng đầy uy phong nhưng động tác xuống cầu thang thì vô cùng khó nhọc, trông như một con gấu, khiến khí thế mạnh mẽ nãy bay biến sạch.
Khương Xuân suýt phì , hóp chặt má mới nhịn .
Khi Vương mụ mụ cuối cùng cũng xuống tới tầng , thấy hai kẻ đến gây sự thì khỏi sững sờ, những lời hung hăng đến bên miệng nuốt xuống.
Thật sự là đôi nam nữ mắt dáng dấp quá nổi bật, đặc biệt là nam nhân , dung mạo thể là tuyệt sắc, khí chất lạnh lùng, nếu đem đặt ở tiểu quan quán cạnh bên, chắc chắn sẽ là đầu bảng.
Khương Xuân thấy tú bà cứ chằm chằm Tống Thời An, lập tức bước tới che chắn , khó chịu : "Vương mụ mụ, thể năng tùy tiện nhưng thể loạn . Bà mà còn phu quân của nữa, sẽ nổi giận đấy."
Không đợi Vương mụ mụ phản ứng, tên vệ sĩ quật ngã bẹp đất giơ tay lên chỉ Khương Xuân, oán trách: "Vương mụ mụ, cô nương chẳng chẳng rằng động tay đánh , thắt lưng của chắc chắn nàng gãy , bà đòi công bằng cho , ít nhất cũng bắt nàng trả tiền thuốc men!"
Khương Xuân lạnh: "Thắt lưng gãy ? Để lát nữa vác ngươi đến y quán tìm đại phu kiểm tra, nếu đại phu gãy, ngay tại chỗ sẽ đập gãy thật, bồi thường tiền thuốc men cho ngươi, thế ?"
Tên vệ sĩ và Vương mụ mụ đồng loạt sững sờ.
Thật là một cô nương hung dữ!
Thiệu Hưng phủ từng một "con hổ cái" nào như thế , chắc chắn là từ nơi khác tới.
Vương mụ mụ thoáng suy nghĩ, còn giở giọng uy quyền, mà thẳng thắn hỏi: “Vị công tử cùng phu nhân đến Hồng Túy Tiêm Hương, việc gì?”
Nhìn bọn họ chẳng dễ dây , nên hỏi rõ ngọn ngành, mau chóng đuổi , kẻo ảnh hưởng tới việc buôn bán tối nay.
Khương Xuân Tống Thời An.
Tống Thời An nhàn nhạt : "Chúng một bán đây, tới là để chuộc . Mong mụ mụ tạo điều kiện thuận lợi."
Vương mụ mụ trong lòng khẽ giật , chẳng lẽ bọn họ chuộc một trong những cô nương nổi tiếng thậm chí là Hồng Túy – đầu bảng của họ ?
Bà vội từ chối, cũng chẳng vội đồng ý, cẩn trọng hỏi: "Người đó tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
Tống Thời An đáp: "Tên là Tống Thời Âm, năm nay mười bốn tuổi."
Vương mụ mụ khẽ kêu "" một tiếng, như chợt hiểu : "Thảo nào thấy công tử chút quen mắt, hóa là nhân của A Âm."