Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:04
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Xuân: "..."
Trời đất chứng giám, đêm qua mới ăn no một bữa, lúc nàng thật sự ý định.
Thôi , còn vài ngày nữa sẽ khởi hành Thiệu Hưng phủ, đến lúc đó chắc chắn thể ân ái , cái tội danh " " nàng gánh thì gánh .
Kết quả tất nhiên là một đêm điên cuồng, cứ thế quấn quýt đến tận canh ba mới dừng .
Hôm dùng xong bữa sáng, Khương Xuân đánh xe lừa chở Tống Thời An đến huyện Hồng Diệp, đến bến tàu hỏi chủ thuyền xem thuyền khách nào về phía nam .
May mắn , hai ngày một chiếc thuyền khách Hàng Châu phủ, dọc đường sẽ ghé Thiệu Hưng phủ, Khương Xuân vội vàng móc hai lượng bạc, đặt một chính phòng ở tầng hai.
Tầng cùng giá rẻ hơn, chỉ cần hai trăm văn, nhưng vài chục đến cả trăm chen chúc với suốt mười mấy ngày, ăn uống tiểu tiện đều cùng một chỗ, mùi khó chịu , còn nhiều mắt tạp nham, cũng an .
Rời khỏi bến tàu, Khương Xuân dẫn Tống Thời An mua sắm một vật dụng thể cần đến đường, chẳng hạn như lò sưởi tay, lò đất đỏ nhỏ để hâm nóng thức ăn, ấm đất nhỏ để đun nước, than gỗ ít khói, và thuốc trị say sóng, dị ứng khí hậu và tiêu chảy, v.v.
Vì mua quá nhiều đồ, nàng tiện tay mua thêm một cái rương mây, dùng hành lý, nhét hết những thứ lỉnh kỉnh trong.
Tống Thời An thấy , mếu máo : "Nàng bắt mang theo cả nồi hai quai và dầu đậu nành luôn , như thế thể tự xào nấu trong phòng thuyền ."
Khương Xuân liếc mắt : "Chàng xào nấu , mang theo những thứ cồng kềnh gì?"
Rồi nàng sang với ông lão bán rương mây: "Ta thấy rương mây của ông lắm, cho thêm một cái nữa, để ở nhà đựng đồ lặt vặt."
Ông lão vội vàng lấy từ xe cút kít một cái, đưa cho Khương Xuân, mặt mày hớn hở: "Nương tử quả mắt , rương mây đan chắc chắn, bảo đảm nương tử dùng lâu."
Khương Xuân mua đồ ở huyện đủ, về nhà còn lục tung hòm xiểng, thu xếp mấy bộ áo đơn, áo kép cùng giày vớ của Tống Thời An, nhét rương mây đó.
Thậm chí còn cố gắng nhét thêm một bộ áo bông quần bông .
Tống Thời An bên cạnh lặng lẽ , trong lòng chỉ thấy ấm áp, nàng càng thu xếp nhiều đồ, càng chứng tỏ nàng lo lắng cho , thật sự đặt tận đáy lòng.
Hắn rời nhà mà bắt đầu nhớ nhà , nỡ rời xa nàng nửa khắc.
Hai ngày còn , hai gần như ngày nào cũng dính chặt lấy , đêm đến càng chiến đấu kịch liệt, chiến tích thật là oanh liệt.
*
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, nhanh chóng đến ngày Tống Thời An khởi hành.
Cha con Khương Xuân cùng đưa đến huyện Hồng Diệp.
Đến bến tàu, Khương Xuân lải nhải dặn dò một đống chuyện, ngay cả Khương Hà vốn ít cũng dặn dò vài câu.
Tống Thời An cúi đầu chăm chú lắng , gật đầu, hề tỏ chút kiên nhẫn nào.
Mãi đến khi tiếng hò lên thuyền vang lên, mới bước chậm rãi, ngoảnh đầu mà tiến về phía boong tàu, cuối cùng dòng cuốn khoang thuyền.
Tìm phòng của , đẩy cửa bước , ném chiếc rương mây xuống đất, tựa lưng cánh cửa, ngửa đầu lên, để nước mắt tuôn rơi.
nước mắt vẫn lời, lăn dài từ khóe mi.
Từ khi Khương Hà mua về Khương gia, suốt một năm qua, từng xa Khương Xuân một ngày, huống hồ giờ đây đang là lúc mặn nồng, chợt chia ly, thật khó lòng chịu đựng.
Nghĩ đến chuyện một tháng rưỡi tới gặp nàng, lòng như d.a.o cắt, đau đớn tận xương tủy.
Song thể cứu cô đường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-128.html.]
Nên đành chịu đựng nỗi đau chia ly, mau chóng giải quyết việc, cố gắng sớm trở về đoàn tụ cùng nàng.
"Cộc cộc cộc."
Vào lúc , lưng bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Hắn tưởng là chủ thuyền đến điểm danh, vội vàng lấy khăn từ trong tay áo lau qua nước mắt, xoay lùi một bước, kéo cửa mở .
Cửa mở, gương mặt xinh như hoa của Khương Xuân hiện mặt.
Nàng hì hì: "Đùng đùng đùng đùng, bất ngờ ? Có ngạc nhiên ?"
Tống Thời An sững sờ.
Ngẩn một lúc, phần hoảng hốt: "Sao nàng ở đây? Sắp nhổ neo , nàng mau xuống , trễ thì xuống nữa ."
Nói xong, đưa tay đẩy vai nàng, ý đẩy nàng ngoài.
Rồi Khương Xuân "bốp" một cái gạt tay .
Nàng xách chiếc rương mây, thẳng tiến phòng, đặt rương bên cạnh rương của .
Vừa ngắm nghía bố trí trong phòng, bình phẩm: "Nhỏ thì nhỏ, nhưng chúng chỉ hai , như khác cả nhà đông đúc, cũng tạm đủ ở ."
Tống Thời An lúc mới phát hiện trong tay nàng cũng xách một chiếc rương mây, giống như tư thế đến tiễn , chẳng lẽ...
Hắn ngạc nhiên : "Nàng cùng phủ Thiệu Hưng?"
Khương Xuân mặt mày đương nhiên : "Đương nhiên , phu quân của là nam tử hiếm đời, thể yên tâm để một , tự trông chừng mới , đề phòng khác ý đồ với ."
Nói thật lòng, nam nữ đều phòng, nàng chỉ đề phòng nữ nhân, mà còn đề phòng nam nhân nữa, rằng trong giới quan quyền quý thời xưa, kẻ đoạn tụ ít.
Huống hồ phận hiện tại của Tống Thời An chỉ là một quan nô, địa vị xã hội còn bằng nô bộc thông thường, nếu thật sự kẻ quyền thế nhắm trúng, sẽ phiền phức.
TBC
Tống Thời An xong tiên mừng rỡ, trừng mắt nàng, giận dữ : "Nàng ý định , sớm với , khiến ..."
"Thiếp cho một bất ngờ mà, sớm thì còn gì là bất ngờ nữa?" Khương Xuân biện bạch đanh thép, nghi hoặc hỏi: "Khiến thế nào?"
Không đợi trả lời, nàng tinh mắt điều khác thường, chỉ quầng mắt đỏ và hàng mi ướt của , kêu lên: "Ôi chao, quầng mắt phu quân đỏ thế, lông mi ướt ? Chẳng lẽ là nỡ xa , lén lút trốn trong phòng lóc đau buồn?"
Tống Thời An: "..."
Gia hỏa , lúc chậm hiểu thì cực kỳ chậm hiểu, lúc thông minh cực kỳ thông minh, mà thấu trong nháy mắt.
Hắn đầu , lấy khăn lau mắt, đầu , như chuyện gì : "Nàng đừng bậy, chỉ là vì gió thuyền quá mạnh, gió thổi mắt mà thôi."
Khương Xuân tiến gần, đôi mắt như hai vầng dương nhỏ, đảo qua đảo mắt , hai tay choàng lấy cổ treo lên, hì hì : "Ôi, thì thôi mà, gì mà thừa nhận chứ, từng thấy ..."
"Nàng từng thấy!" Tống Thời An dứt khoát cắt ngang lời nàng.
Khương Xuân tặc lưỡi hai tiếng, bất đắc dĩ : "Được , đúng, từng thấy."
Nàng hiểu mà, giữ thể diện.
Tống Thời An sợ nàng đem chuyện , vội vàng chuyển đề tài: "Việc nàng cùng, cha ?"
Khương Xuân liếc một cái, cho rằng đang hỏi điều hiển nhiên: "Thiếp xách hành lý lên đây , cha thể ?"