Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 127
Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:13:02
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
gia hỏa còn bình chân như vại hơn cả nàng, chỉ im lặng, những hành động gì mà cả lời cũng chẳng thốt .
Đây là đang cùng nàng chơi Khương Thái Công câu cá —– Chờ tự nguyện mắc câu?"
Gia hỏa đúng là giỏi vẻ, bình thường chỉ hôn môi cũng miễn cưỡng, nhưng mỗi khi hôn thì dứt .
Việc ân ái cũng tương tự, mỗi nàng đề cập đến, đều tỏ như một vị tân lang cường đạo bắt cóc về rể, vẻ mặt như ép buộc thể từ chối.
khi thật sự ân ái, chẳng hề miễn cưỡng, thậm chí còn chủ động đòi hỏi thêm nữa, suýt nàng kiệt sức.
Giờ đây giở trò giả vờ e thẹn với nàng.
Thật khiến nàng tức giận.
Nói đến khả năng nhịn nhục, nàng vốn tính nóng nảy hiển nhiên thể so với .
Nhịn , thực sự là nhịn nữa.
Nàng giơ chân đạp nhẹ chân , vui : "Đêm nay còn ân ái ? Nếu thì ngủ đây."
Tống Thời An lập tức nắm lấy cơ hội, vội vàng đáp: "Nếu nương tử ân ái, phu quân của nàng, tất nhiên nàng thỏa mãn."
Khương Xuân liếc mắt , hừ một tiếng : "Vậy còn tạ ơn phu quân vì sự chu đáo ?"
Tống Thời An mặt dày mày dạn đáp: "Chúng là phu thê, cần khách sáo như ."
Khương Xuân trừng mắt , suýt nữa đảo ngược cả tròng: "Hừ, nam nhân giả dối."
Tống Thời An gọi là giả dối liền dùng miệng bịt chặt đôi môi nhỏ của nàng.
Hôn thì chẳng hề giả dối khách sáo, mà là thực tình.
Những nơi nên hôn nên hôn, đều hôn hôn vô .
Hôn đến khi Khương Xuân động tình, thể như bánh quẩy vặn vẹo, miệng rên rỉ ngừng, thậm chí còn chủ động dán vật của .
Hắn vốn còn lo lắng, sợ đêm qua quá mức, tổn thương nàng, dám quan tâm mà cứ thế bừa, nhờ ánh nến kiểm tra kỹ lưỡng.
Kết quả phát hiện nàng da dày thịt béo, chẳng hề hấn gì.
Vậy thì khách sáo nữa.
Hắn đưa tay bóp eo nàng, từ từ hợp một với nàng.
Khương Xuân kìm thốt lên một tiếng thỏa mãn: "Ưm..."
Tống Thời An nhắm mắt , hít một sâu, bắt đầu chuyên cần nỗ lực.
Khương Xuân nhớ những bộ phim từng xem đây, chân thành hỏi "Chuyện , thật sự thú vị đến thế ?"
Trước nàng thể trả lời, nhưng bây giờ nàng thể đáp: quả thật thú vị.
Nhất là khi đối tượng của chuyện là một nam tử hình và dung mạo đều ưu tú, đủ kiên nhẫn, đợi nàng động tình mới bắt đầu, trong quá trình lấy việc nàng vui vẻ là mục tiêu, còn chịu dùng đầu óc để suy nghĩ chiêu thức.
Quả thật thể thoải mái hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-127.html.]
Chính là quá tuyệt vời, mỗi lên đến đỉnh, nàng đều cảm thấy huyết áp tăng vọt, tứ chi co giật ngừng, như chứng động kinh , cảm giác như bất cứ lúc nào cũng thể xuất huyết não và đột quỵ.
Tống Thời An mới nếm mùi hoan lạc, như tiểu tử mới lớn, một đủ thỏa mãn, nghỉ ngơi chốc lát kéo nàng đến thứ hai.
Về nàng mê man, khi nào kết thúc, cũng chẳng rõ là ngủ là ngất xỉu.
*
Đôi tiểu phu thê mới nếm trái cấm, cứ thế vô liêm sỉ ân ái suốt nửa tháng, thời gian trôi qua đến đầu tháng chín.
Hôm , trong bữa tối, Tống Thời An tuyên bố một tin tức bàn ăn: "Ta nhờ dò la tin tức của đường , hiện tại cảnh của nguy cấp, Thiệu Hưng phủ khi kênh đào Đại Vận Hà đóng băng, để chuộc về."
Khương Hà kinh ngạc thốt lên: "Hả, đến Thiệu Hưng phủ? Thiệu Hưng phủ ở phía nam ? Xa quá."
ông cũng gì ngăn cản , nếu đường gặp cảnh khó khăn, hơn phân nửa bán lầu xanh.
Đó là nơi nàng nên ở, dù cũng là đường , tin tức của nàng , con rể một nghìn năm trăm lượng bạc, chuộc nàng cũng là điều nên .
Khương Xuân phát biểu ý kiến ngay lúc đó, đến đêm khi về phòng, mới hỏi Tống Thời An: "Chàng nhờ huyện thái gia giúp dò la ?"
Tống Thời An đương nhiên nhờ Lư Chính Hành, nhưng cũng bịa chuyện dối Khương Xuân, nên trả lời lảng sang chuyện khác: "Cha vẻ vui lắm khi Thiệu Hưng phủ, nhưng thẳng , còn nàng thì ?"
Khương Xuân cau mày, hừ lạnh một tiếng: "Thiếp đương nhiên cũng . Thiệu Hưng phủ là nơi phồn hoa như thế, tiểu nương tử xinh nhiều vô kể, vạn nhất vướng chân ở đó, chịu về thì ?"
Tống Thời An liếc nàng, khóe miệng lộ nụ nhạt: "Ở phương nam, tiểu nương tử xinh quả thật nhiều vô kể, nhưng đều yếu ớt như liễu gió, dù cầm đèn lồng tìm cũng chẳng thể tìm một nữ hảo hán như nàng, thể vác một con lợn béo vai mà vẫn nhanh như bay."
Khương Xuân giơ tay, "bốp" một tiếng vỗ nhẹ lên vai , vui : "Chàng đang khen là chê đấy?"
Tống Thời An đưa tay kéo nàng lòng, hôn lên trán nàng một cái, dịu dàng : "Nàng cứ yên tâm, nhiều lắm là một tháng rưỡi sẽ về."
Kênh đào Đại Vận Hà đoạn Tề Châu phủ , thường đóng băng cuối tháng mười, về cuối tháng mười.
Khương Xuân xong, cũng thấy như đang cờ cảnh báo, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, đừng thật sự xảy chuyện gì chứ?
Dù đây cũng trong nguyên tác, liệu xảy biến cố gì mà ngay cả nàng là tác giả cũng ?
Nàng đảo mắt, trong lòng kế hoạch.
miệng chỉ gật đầu : "Ừm, đương nhiên tin tưởng phu quân, nếu thì lúc ăn cơm nhảy phản đối ."
Đôi mắt phượng lạnh lùng của Tống Thời An đầy tình ý, cúi đầu mút nhẹ môi nàng, ý tứ sâu xa hỏi: "Nương tử vật gì ở phương nam , mua về cho nàng."
Khương Xuân ngẩng đầu , trợn mắt: "Thiếp là thôn nữ từng khỏi huyện Hồng Diệp, phương nam vật gì?"
Tống Thời An mím môi, nàng đang giả vờ ngây thơ, cũng vạch trần, chỉ đành giải thích: "Phương nam nhiều vật lắm, phấn son, tơ lụa thêu thùa, túi thơm quạt tròn, , rượu vàng và hương liệu các loại."
Khương Xuân bộ nhíu mày suy nghĩ, một lúc "ái chà" một tiếng, đầu cọ cọ n.g.ự.c : "Nghĩ gì, phu quân tùy ý mang về cho một hai món là ."
Ngừng một chút, nàng bổ sung một câu phù hợp với nhân vật: "Đừng mua đồ đắt quá, dù là thô lỗ cũng chẳng phân biệt ."
Vừa dứt lời, nàng đưa bàn tay tội xuống eo , nắm lấy vuốt ve vài cái, hì hì gian tà: "Tất nhiên, vẫn phân biệt của vật ."
TBC
Tống Thời An ngờ nàng động tay động chân với như , thở bất giác ngưng trệ, đôi mắt lập tức trở nên sâu thẳm, khàn giọng : "Nương tử ?"
Khương Xuân lập tức buông tay, để chứng minh sự trong sạch: "Không , chỉ đùa thôi, đừng nghĩ bậy."
Tống Thời An bế ngang nàng lên, đặt lên giường, miệng quả quyết : "Nương tử chính là , mặt cần che giấu."