Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-07-14 12:22:12
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Hà dứt khoát từ chối: "Trời nóng thế , cha , các con sớm về sớm, cẩn thận đường nhé."

Thế là Khương Xuân đánh xe, chở Tống Thời An đến huyện thành Hồng Diệp.

Đang giữa tháng sáu, lúa mì thu hoạch xong và phơi khô cất kho, mấy ngày một trận mưa, bên đường ruộng nông dân đang trồng đậu tương.

Huyện Hồng Diệp năm nay mưa thuận gió hòa, lúa mì mọc , hạt to tròn, khi thu hoạch trời quang đãng, thể mùa lớn.

Tuy ảnh hưởng bởi nạn châu chấu ở phủ Duyên Châu bên cạnh, nông dân khổ cực nửa năm, suýt nữa thì chịu nổi, giờ cuối cùng cũng thở phào, nên ai nấy đều hớn hở, tiếng vang vọng khắp cánh đồng.

Tống Thời An lặng lẽ lắng , quan sát.

Gần đến huyện thành Hồng Diệp, bỗng lên tiếng: "Về nhà vẽ bức "Chủng Đậu Đồ"."

Khương Xuân nhướn mày, ngạc nhiên hỏi: "Sao vẽ tranh bán? Thiếp với nhiều , nhà thiếu tiền bạc, cần bán tranh đổi tiền."

Tống Thời An nhẹ nhàng đáp: "Không bán, tặng nàng quà sinh nhật."

Khương Xuân sửng sốt.

Quà sinh nhật? Mình sắp sinh nhật ?

Hình như đúng thế thật, sinh nhật của nguyên chủ là ngày hai mươi tám tháng sáu, hôm nay là mười tám tháng sáu , chẳng sắp đến sinh nhật ?

Không đúng, sinh nhật của Tống Thời An hình như cũng tháng sáu, mà còn đúng là mười tám tháng sáu.

Khi xưa để dễ nhớ, nàng truyện dùng ngày khuyến mãi lớn 618 của trang mua sắm.

Ngày mai chẳng là mười tám tháng sáu ?

Khương Xuân vỗ một cái trán, gần đây nàng vác bao tải mệt đến ngớ ngẩn, quên mất chuyện quan trọng như sinh nhật của .

Thật đáng đánh!

Nàng giả vờ hỏi: "Sao phu quân sắp đến sinh nhật của ?"

Tống Thời An nhẹ nhàng đáp: "Hôm đó cha vô tình nhắc đến, , trí nhớ , quên cũng khó."

"Ra là ." Khương Xuân gật đầu.

Xe lừa chạy thêm một khắc nữa, huyện thành Hồng Diệp gần trong tầm mắt.

Ba tháng khi Khương Xuân đến, bên cạnh cổng thành còn dựng đầy lều tạm, giờ đây hầu hết lều tạm đều biến mất, chỉ còn lác đác vài cái.

Có vẻ phần lớn dân tị nạn hồi hương, chỉ còn một ít vì lý do nọ, tạm thời về quê.

May mắn là nhiều, sự giám sát của huyện nha, chắc sẽ gây chuyện gì lớn.

Vào thành , Khương Xuân khác, thẳng tiến đến Bảo Hòa Đường.

[Đinh! Đã điểm danh thành công tại 【Y quán huyện Hồng Diệp】, nhận 7 lạng yến sào, 4 lạng hồ tiêu, 5 lạng đan sâm.]

Sau khi điểm danh, nàng cùng Tống Thời An lượt bước đại sảnh y quán.

Thấy Tào đại phu đang khám bệnh, vắng, nàng thở phào nhẹ nhõm.

trời nóng như thiêu đốt, đến huyện thành một chuyến dễ dàng, nếu hụt thì còn vất vả đến nữa.

Nàng bước nhanh đến, : "Tào đại phu, phu quân của uống thuốc đủ mười tháng , ngài bắt mạch cho xem, thể hồi phục ?"

Nói xong, nàng , nắm tay Tống Thời An, dắt đến, ấn xuống ghế mặt Tào đại phu.

Tào đại phu giơ tay lên, : "Phiền lang quân đưa tay ."

Tống Thời An vén tay áo, đặt cổ tay trắng nõn lên gối thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-118.html.]

Tào đại phu đặt tay lên, bắt mạch một lúc, bảo Tống Thời An đổi sang tay trái.

Sau khi bắt mạch cả hai tay, ông vuốt râu, ha hả với Khương Xuân: "Thân thể lang quân hồi phục , cơ bản khỏi hẳn .

Nếu Khương nương tử rủng rỉnh tiền bạc, nhất nên uống thêm một tháng thuốc để củng cố, dứt hẳn căn bệnh; nếu tiền bạc đủ, bây giờ ngừng thuốc cũng , ảnh hưởng đến tuổi thọ."

Tống Thời An đầu Khương Xuân, dùng ngón chân cũng đoán nàng sẽ chọn thế nào.

Quả nhiên thấy nàng oán trách: "Thật là kẻ phá của, uống mười tháng thuốc mà bệnh vẫn dứt hẳn, thấy nhà phá tan hoang, chẳng còn xa ngày ăn xin!"

Rồi nàng nghiến răng với Tào đại phu: "Tào đại phu, y quán của ngài nhận hồ tiêu ? Quầy thịt lợn nhà mua lợn nên nghỉ việc, kẻ phá của trong nhà cần nuôi nấng chu đáo, đành vay tiền của cữu cữu.

Cữu cữu của cũng khó khăn, tiền mặt cho vay, chỉ cho một cân hồ tiêu trả nợ cho ông .

Hồ tiêu chất lượng , đem cầm cố ở tiệm cầm đồ thì đáng tiếc quá, nếu y quán của ngài nhận thì bán rẻ cho ngài."

TBC

Lần điểm danh nàng nhận bốn lạng hồ tiêu, nhận sáu lạng, cộng đủ một cân.

Bị mắng là "kẻ phá của", Tống Thời An mím môi, lên tiếng.

Hắn nàng là để giả nghèo, mới thế.

Hơn nữa, bản quả thật cũng coi như là kẻ phá của, tiêu tốn là tiền nàng vất vả kiếm .

Tuy cũng kiếm ít tiền cho nàng, nhưng vì kế hoạch kinh trong tương lai, đều cất giấu cẩn thận, một văn cũng dùng đến.

Hồ tiêu vốn là đồ quý từ phương xa, thêm đó nửa năm qua huyện Hồng Diệp dân tị nạn tụ tập, thương đoàn nào dám đến đây, trong thành hồ tiêu quả thật là giá mà hàng.

Tào đại phu , mắt sáng lên, vội : "Đưa cho xem thử."

Khương Xuân cởi bọc vải lưng xuống, đưa tay trong, mượn bọc vải che chắn, lấy một ít hồ tiêu từ kho hệ thống.

Nàng đặt lên án mặt Tào đại phu.

Tào đại phu ghé sát xem, liền khen ngợi: "Hồ tiêu lắm!"

Rồi ông vội vàng với Khương Xuân: "Lấy hết cho xem nào, nếu chất lượng đều như , thể trả giá cao đến ba mươi tám lượng."

Khương Xuân đưa tay , lấy hết hồ tiêu trong kho hệ thống , trực tiếp đặt bọc vải lên án, mở cho Tào đại phu kiểm tra.

Tào đại phu dùng tay lật lật , cẩn thận kiểm tra hồ tiêu trong bọc vải, gọi học trò mang cân đến, cân khối lượng.

Ông hài lòng : "Không thừa thiếu, đúng một cân."

Rồi dậy, xách bọc vải đến tủ thuốc, cẩn thận bỏ hồ tiêu một ngăn tủ.

Xong xuôi, ông đặt sáu mươi gói thuốc thang cùng ba mươi hai lượng bạc bọc vải, trao cho Khương Xuân, : "Trừ tiền thuốc một tháng là sáu lượng bạc, còn ba mươi hai lượng, Khương nương tử đếm xem đủ ?"

Khương Xuân ngay tủ thuốc, tận mắt thấy ông lấy thuốc cân bạc, thể lừa?

Nàng trực tiếp quàng bọc vải lên lưng, hào sảng : "Ngài , khác thể lừa , nhưng Tào đại phu thể lừa ?"

Nàng định xoay gọi Tống Thời An , chợt nhớ điều gì, vội vàng ghé sát tai Tống Thời An, thì thầm vài câu.

Mặt Tống Thời An lập tức đỏ bừng, im lặng trừng mắt nàng.

Khương Xuân trừng mắt , còn hất cằm về phía Tào đại phu.

Tống Thời An nhắm mắt , hít sâu một , bước chân nặng nề về phía tủ thuốc.

Khương Xuân bước những bước dài, nhanh chóng chuồn .

Tống Thời An đến mặt Tào đại phu, nghẹn một lúc lâu, mới khó khăn mở miệng: "Xin, xin hỏi Tào đại phu, ngưng thuốc bao lâu thì... ân ái ảnh hưởng đến việc sinh con?"

Khương Xuân c.h.ế.t tiệt, bắt hỏi Tào đại phu câu hỏi hổ như , nàng sốt ruột đến mức nào chứ?

Loading...