Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-07-14 12:21:53
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng quyết định ngay, ngày hôm g.i.ế.c heo, trực tiếp giữ đầu lợn và các bộ phận nội tạng, khi trở về từ trấn, nàng bắt đầu chuẩn .
Việc cạo lông đầu heo khá phiền phức, luộc , cạo sạch, điều khó nàng, vì nàng sức lực lớn.
việc rửa ruột lợn nàng cực kỳ buồn nôn, dùng cám lúa mì chà rửa, ngâm trong nước muối, xong còn thêm rượu để trụng, bận rộn cả nửa ngày trời, trời tối mới xong.
Gần như khiến nàng kiệt sức, lưng gần như thẳng nổi.
Còn nhà cửa đầy mùi hôi, Tống Thời An nhà xí cũng bịt mũi.
Hắn còn mắng một câu: “Dù nhà nghèo đến , nàng cũng thể nấu phân mà ăn.”
Nàng tức đến mức ngã lăn.
Nàng gầm lên: “Ai nấu phân? Thiếp đang trụng ruột heo, hiểu thì đừng bừa!”
Nếu sức yếu, nàng tát một cái, bắt quỳ xuống cầu xin tha chết, nhất định đánh một trận.
Nàng quyết định, những ruột heo sẽ kho cho nàng và Khương Hà ăn, thể bán rẻ cho khác.
Sau trừ khi nàng ăn ruột heo kho, nếu tuyệt đối rửa ruột heo nữa.
Vừa mệt bán giá, quả thật khổ sở.
Nàng thêm nghề để kiếm tiền, nhưng tự tìm phiền phức cho .
Chỉ thịt kho từ đầu lợn và nội tạng lợn, hơn nhiều ?
Lợi ích của việc hai lò đất trong nhà nay hiển hiện rõ ràng. Khương Xuân một bên nấu cơm tối, một bên kho thịt.
Khi kho xong, nàng cũng chẳng vớt , cứ để thịt ngâm trong nước kho suốt đêm cho thấm vị. Đến hôm g.i.ế.c lợn xong mới vớt mang .
Những miếng thịt kho hiển nhiên để bán cho dân thường trong trấn. Không nàng bán, mà là họ đủ sức mua.
Giá thịt tùy theo độ nạc mỡ, mỗi cân từ 18 đến 20 văn tiền. Gần đây giá lương thực tăng cao, giá thịt cũng theo đó mà tăng lên 38 đến 40 văn tiền một cân.
Còn thịt kho của nàng bán với giá cao ngất ngưởng 80 văn tiền một cân, gấp đôi giá thịt sống.
Hơn nữa thể chỉ mua thịt đầu lợn, mà mua kèm cả tim gan phổi, chiếm ba phần mười tổng lượng.
Với mức giá như , đừng là đang nạn đói, tiền của dân trong trấn phần lớn dùng để tích trữ lương thực, ngay cả năm bình thường cũng chẳng mấy ai dám ăn.
Chỉ vài hộ giàu trong trấn mới chi nổi, họ mới là khách hàng chính của Khương Xuân.
Đây cũng Khương Xuân tùy tiện đặt giá, thịt kho bán trong các tửu lâu trong trấn cũng giá như .
TBC
Tuy bán cùng giá, nhưng nàng tự mua lợn tự g.i.ế.c tự kho, qua tay trung gian là Trịnh Nghệ, hiển nhiên kiếm nhiều hơn các tửu lâu.
Nàng cũng chẳng lo bán hết, gia vị thưởng từ hệ thống điểm danh là hảo hạng, dù chỉ cho một nửa nhỏ, nửa còn là gia vị nàng mua từ trong trấn hôm qua, nhưng hương vị chắc chắn ngon hơn tửu lâu Hồng Diệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-111.html.]
Trong trấn Hồng Diệp chỉ hai hộ đồ tể, trong đó Trịnh Nghệ việc lẻ, chỉ cung cấp cho các tửu lâu trong trấn, tửu lâu huyện thành và các hộ giàu ở huyện thành.
Những hộ gọi là giàu trong trấn , dù cũng thể so với huyện thành, mỗi nhà mỗi ngày cũng tiêu thụ hết thịt của một con lợn, Trịnh Nghệ cũng lười việc với họ.
Nên mỗi ngày họ đều phái gia nhân phụ trách mua sắm đến quầy thịt của Khương gia để mua thịt.
Mấy ngày gần đây quầy thịt của Khương gia vì khó khăn trong việc mua lợn, ba ngày mới bán một , khiến họ thể như đây ăn thịt tươi hàng ngày, chỉ thể mua nhiều hơn vài cân để tích trữ trong nhà, khó tránh khỏi đôi lời oán thán.
Ngay cả Khâu quản sự của Trương phủ cũng ngoại lệ: "Biểu cô nương, ngài hãy bảo lão gia nhà ngài thu mua thêm lợn , bán hàng ngày như đây mới . Tiểu lang quân nhà chê thịt đông mùi, thích ăn, khiến phu nhân nhà lo lắng đến mất ngủ."
Khương Xuân thầm "chậc" một tiếng trong lòng.
Thịt để đông lâu quả thật mùi lạ, nhưng quầy thịt của nàng ba ngày mới bán một , Khâu gia dù đông thịt cũng chỉ đông ba ngày là cùng, gì mùi lớn đến thế?
Đến cùng là tiểu lang quân nhà giàu, từ nhỏ từng chịu khổ, với họ ăn chút thịt đông lẽ là chịu khổ .
Khương Xuân mở nắp thùng gỗ đựng thịt kho, hất cằm về phía đống thịt kho, : "Chê thịt đông mùi? Vậy Trương thúc thể mua về ít thịt kho mới lò của cho tiểu lang quân nếm thử, bảo đảm sẽ thích."
Vừa mở nắp , mùi thơm nồng nàn của thịt kho lập tức tỏa , Trương Phương hít sâu một , nhịn khen ngợi: "Thơm quá!"
Chưởng quỹ của một hộ giàu khác trong trấn, Giang Hữu Phúc của tiệm cầm đồ duy nhất trong trấn, đang dẫn một tiểu đồng về phía quầy thịt, ngửi thấy mùi thơm, lập tức tăng nhanh bước chân.
Miệng hô to: "Món gì mà thơm thế?"
Trương Phương vốn đang do dự nên mua thịt đầu lợn kho , dù tửu lâu Hồng Diệp trong trấn cũng bán thịt đầu lợn kho, lão gia nhà thích ăn, thường sai mua về, nhưng tiểu lang quân chê mùi lạ, nếm một miếng nhổ .
nghĩ , dù tiểu lang quân ăn, vẫn còn lão gia, dù lão gia cũng thích ăn, tự quyết định mua về cũng phu nhân mắng.
Chủ yếu là Giang Hữu Phúc thường xuyên tranh giành thịt ngon với đến, ông thể để cướp mất miếng thịt đầu lợn ngon.
Ông kịp hỏi giá, lập tức với Khương Xuân: "Biểu cô nương, cắt cho hai cân thịt đầu lợn."
Khương Xuân vội động tay, cắt một miếng thịt đầu lợn nhỏ, đặt lên lưỡi d.a.o đưa cho ông, : "Trương thúc nếm thử hương vị thịt kho của chúng , sẽ giá và cách bán cho thúc."
Trương Phương đưa tay cầm lấy miếng thịt kho, đưa lên miệng cắn một miếng, nhai vài cái, ánh mắt lập tức sáng lên.
Ông nhanh chóng nhét nốt nửa miếng thịt kho còn miệng, vẻ mặt thích thú nhai nhấm.
Khương Xuân tủm tỉm : "Thịt kho của chúng giá giống tửu lâu, cũng là 80 văn tiền một cân, nhưng thể chỉ mua thịt đầu lợn, mua kèm cả tim gan phổi, tim gan phổi chiếm ít nhất ba phần mười."
Trương Phương xong, suy nghĩ một lát, nuốt miếng thịt đầu lợn trong miệng, tặc lưỡi : "Biểu cô nương quả là ăn, tính như , thịt đầu lợn của ngài danh nghĩa giá như tửu lâu, thực tế còn đắt hơn tửu lâu ba phần."
Khương Xuân hì hì : "Trương thúc yên tâm, đều là kho chung một nồi, tim gan phổi của chúng cũng ngon lắm, mua về thiệt ."
Giang Hữu Phúc bên cạnh một lúc thấy Trương Phương cứ lề mề mãi, chen gào to: "Khương nương tủe, cắt cho một miếng thịt đầu lợn nếm thử, nếu ngon sẽ mua năm cân, mua kèm cả tim gan phổi luôn."
Khương Xuân cắt cho ông một miếng.
Trương Phương Giang Hữu Phúc chọc tức, trừng mắt ông , sang với Khương Xuân: "Biểu cô nương, cắt cho ba cân, cứ theo cách ngài mà phối hợp với tim gan phổi."
Nói , ông rút từ túi tiền bên hông ba xâu tiền, cũng đưa cho Khương Xuân, mà tự đặt hai xâu hộp tiền bên cạnh, tháo xâu tiền còn trong tay, đếm 40 đồng tiền bỏ .