Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-07-14 12:21:51
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì , khi Khương Xuân tỉnh dậy lúc xế chiều, Khương Hà tìm cớ gọi nàng một bên, ngập ngừng nhắc nhở: "Sau , nếu con với con rể ngủ trưa, nhớ khóa cửa chính phòng ."
Khương Xuân đỏ mặt đáp: "Con , cha."
Khương Hà tuy rõ, nhưng chắc chắn ông thấy hai họ ôm ngủ trong phòng, nếu sẽ đột nhiên những lời .
Dù rằng cả hai vẫn còn mặc nguyên quần áo, Khương Hà thấy cũng chẳng gì to tát, nhưng vẫn chút ngượng ngùng.
Nàng vội chạy trở tây phòng, quyết đoán đổ hết trách nhiệm lên đầu Tống Thời An: "Chàng , lúc đó nhất quyết bảo buông ? Giờ thì , cha thấy hai ôm ngủ , thật là mất mặt c.h.ế.t ."
Tống Thời An: "..."
Bị nhạc phụ bắt gặp ôm thê tử ngủ quả thật chút hổ, nhưng trách nhiệm thể đổ hết lên đầu chứ?
Chẳng khuyên bảo ? Không nàng bảo Khương Hà thể về ngay, nên mới kiên quyết ư?
.
Dù cũng lý lẽ gì để tranh cãi, cho dù giải thích cũng chẳng .
Cho dù thể cũng vô ích, nàng sẽ bắt bẻ thôi.
Chọn cách cãi với mà sẽ luôn thua, ngay từ khi bắt đầu là thất bại .
Tối qua tự trải qua điều đó, và trải nghiệm thứ hai.
Khương Xuân thấy "nhận " mà gì, liền cho qua.
Thậm chí nàng còn an ủi ngược : "Thôi bỏ qua , cha thấy thì thấy, gì to tát , đừng cha nghiêm nghị phê bình như thế, trong lòng chắc mừng rỡ lắm, nghĩ rằng sắp cháu bế ."
Tống Thời An: "..."
Thà nàng an ủi thì hơn.
Thân thể cần điều dưỡng bằng thuốc cả năm, hiện tại mới chỉ là tháng thứ hai, trong vòng mười tháng tới vẫn thể gần gũi thê tử .
Khương Hà cháu, e rằng còn chờ đợi thêm.
Tuy nhiên chuyện , chậm thì chậm, nhanh cũng nhanh, thoắt cái đến tháng Chạp.
Huyện lệnh Lư Chính Hành giống như những quan tri phủ quan huyện khác chỉ hưởng lợi, ông quyên góp một lượng lớn lương thực từ các hộ giàu trong huyện để cứu đói.
Nghe tin nơi con đường sống, trong hai tháng qua, liên tục dân đói từ phủ Duyên Châu kéo đến huyện Hồng Diệp, ngoài thành chất đầy những túp lều tạm bợ dựng lên để trú chân.
Tháng , Khương Xuân mạo hiểm huyện để mua thuốc cho Tống Thời An, cổng thành chặn đến mức còn chỗ mà đặt chân.
Nàng đành ngược vài dặm, gửi xe lừa tại nhà của lý chính một ngôi làng, bộ thành.
Nhờ hộ tịch của phủ Tề Châu, đó còn ghi rõ "thôn Đại Liễu Thụ, trấn Hồng Diệp, Khương Xuân" nên đám lính canh thành liếc qua lập tức mở đường cho nàng , dám gây khó dễ.
Nàng quan sát tình hình trong thành, vì dân đói thể thành nên tình hình bên trong vẫn còn định, thứ vẫn trật tự như thường.
Vậy thì, nàng quyết định tiệm cầm đồ, đem đôi vòng ngọc bích mà nàng nhận từ điểm danh tại cửa hàng trang sức cầm, hai mươi tám lượng bạc.
Nếu là đây, giá cả chỉ gấp đôi mà ít nhất cũng cầm với giá mười lượng bạc. hiện tại, thời thế khó khăn, tiệm cầm đồ ép giá thấp, lão bản tiệm cầm đồ còn tỏ vẻ nhận, nàng đành nghiến răng chấp nhận.
Tất nhiên, nàng quên điểm danh tại tiệm cầm đồ.
Vì , khi Khương Xuân tỉnh dậy lúc xế chiều, Khương Hà tìm cớ gọi nàng một bên, ngập ngừng nhắc nhở: "Sau , nếu con với con rể ngủ trưa, nhớ khóa cửa chính phòng ."
Khương Xuân đỏ mặt đáp: "Con , cha."
Khương Hà tuy rõ, nhưng chắc chắn ông thấy hai họ ôm ngủ trong phòng, nếu sẽ đột nhiên những lời .
Dù rằng cả hai vẫn còn mặc nguyên quần áo, Khương Hà thấy cũng chẳng gì to tát, nhưng vẫn chút ngượng ngùng.
Nàng vội chạy trở tây phòng, quyết đoán đổ hết trách nhiệm lên đầu Tống Thời An: "Chàng , lúc đó nhất quyết bảo buông ? Giờ thì , cha thấy hai ôm ngủ , thật là mất mặt c.h.ế.t ."
Tống Thời An: "..."
Bị nhạc phụ bắt gặp ôm thê tử ngủ quả thật chút hổ, nhưng trách nhiệm thể đổ hết lên đầu chứ?
Chẳng khuyên bảo ? Không nàng bảo Khương Hà thể về ngay, nên mới kiên quyết ư?
.
Dù cũng lý lẽ gì để tranh cãi, cho dù giải thích cũng chẳng .
Cho dù thể cũng vô ích, nàng sẽ bắt bẻ thôi.
Chọn cách cãi với mà sẽ luôn thua, ngay từ khi bắt đầu là thất bại .
Tối qua tự trải qua điều đó, và trải nghiệm thứ hai.
Khương Xuân thấy "nhận " mà gì, liền cho qua.
Thậm chí nàng còn an ủi ngược : "Thôi bỏ qua , cha thấy thì thấy, gì to tát , đừng cha nghiêm nghị phê bình như thế, trong lòng chắc mừng rỡ lắm, nghĩ rằng sắp cháu bế ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-110.html.]
Tống Thời An: "..."
Thà nàng an ủi thì hơn.
Thân thể cần điều dưỡng bằng thuốc cả năm, hiện tại mới chỉ là tháng thứ hai, trong vòng mười tháng tới vẫn thể gần gũi thê tử .
Khương Hà cháu, e rằng còn chờ đợi thêm.
Tuy nhiên chuyện , chậm thì chậm, nhanh cũng nhanh, thoắt cái đến tháng Chạp.
Huyện lệnh Lư Chính Hành giống như những quan tri phủ quan huyện khác chỉ hưởng lợi, ông quyên góp một lượng lớn lương thực từ các hộ giàu trong huyện để cứu đói.
Nghe tin nơi con đường sống, trong hai tháng qua, liên tục dân đói từ phủ Duyên Châu kéo đến huyện Hồng Diệp, ngoài thành chất đầy những túp lều tạm bợ dựng lên để trú chân.
Tháng , Khương Xuân mạo hiểm huyện để mua thuốc cho Tống Thời An, cổng thành chặn đến mức còn chỗ mà đặt chân.
Nàng đành ngược vài dặm, gửi xe lừa tại nhà của lý chính một ngôi làng, bộ thành.
Nhờ hộ tịch của phủ Tề Châu, đó còn ghi rõ "thôn Đại Liễu Thụ, trấn Hồng Diệp, Khương Xuân" nên đám lính canh thành liếc qua lập tức mở đường cho nàng , dám gây khó dễ.
Nàng quan sát tình hình trong thành, vì dân đói thể thành nên tình hình bên trong vẫn còn định, thứ vẫn trật tự như thường.
Vậy thì, nàng quyết định tiệm cầm đồ, đem đôi vòng ngọc bích mà nàng nhận từ điểm danh tại cửa hàng trang sức cầm, hai mươi tám lượng bạc.
Nếu là đây, giá cả chỉ gấp đôi mà ít nhất cũng cầm với giá mười lượng bạc. hiện tại, thời thế khó khăn, tiệm cầm đồ ép giá thấp, lão bản tiệm cầm đồ còn tỏ vẻ nhận, nàng đành nghiến răng chấp nhận.
Tất nhiên, nàng quên điểm danh tại tiệm cầm đồ.
[Đinh! Điểm danh thành công tại [tiệm cầm đồ huyện Hồng Diệp], nhận nhẫn vàng gắn đá 1 chiếc, chén màu phấn họa Ma Cô hiến thọ 1 chiếc, đũa bạc 2 đôi.]
Nàng suýt thì thành tiếng, thăng lên cấp 3 thật là vui vẻ, thể nhận nhiều phần thưởng, tuy chỉ là ngẫu nhiên, còn xem vận may.
việc điểm danh tại các cửa hàng trong huyện Hồng Diệp, mỗi đều thể nhận phần thưởng xịn, nhưng hầu hết thời điểm đều thể nhận .
So với ở trấn Hồng Diệp thì hơn nhiều.
Nàng hy vọng cũng hợp với kinh thành như , vì nếu gì bất ngờ, nửa đời của nàng sẽ sống ở kinh thành.
Nàng vui vẻ điểm danh tại các cửa hàng khác.
[Đinh! Điểm danh thành công tại [tiệm sách huyện Hồng Diệp], nhận 5 nghiên mực, 3 hộp màu, 8 chiếc bút tre.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại [tiệm rèn huyện Hồng Diệp], nhận 1 cái xẻng sắt, 1 bình nước sắt, 1 cái nồi sắt.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại [tiệm trang sức huyện Hồng Diệp], nhận 1 cây trâm vàng, 1 đôi hoa tai bạc, 1 đôi hoa trang sức.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại [tiệm vải huyện Hồng Diệp], nhận 6 tấm vải bông, 8 cân bông, 3 tấm lụa.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại [ngân hàng huyện Hồng Diệp], nhận 820 văn tiền đồng.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại [tiệm thuốc huyện Hồng Diệp], nhận 5 cân lá hương, 6 cân hồi, 8 lạng tổ yến.]
[Đinh! Điểm danh thành công tại [y quán huyện Hồng Diệp], nhận 4 cân quế, 5 lạng bản lam căn.]
Sau khi điểm danh tại y quán, nàng bước trong.
Lần nàng vẫn thể thành Hồng Diệp, sẽ .
Vì , nàng tìm Tào đại phu, yêu cầu ông kê thuốc cho sáu tháng.
Dù , phủ Tề Châu khí hậu khô ráo mùa đông xuân, lo thuốc ẩm mốc, lấy nhiều chút để ở nhà cũng vấn đề gì.
Vì thuốc dùng hết, tiền thuốc trở hai lượng mỗi tháng, tổng cộng tiền thuốc cho sáu tháng là mười tám lượng.
Tiền từ việc cầm đôi vòng ngọc bích đổi lấy hai mươi tám lượng bạc, chớp mắt còn mười lượng.
Mỗi tháng mười thang thuốc, sáu tháng là một trăm tám mươi thang, thể mang hết trong bao, vẫn là Tào đại phu gọi tiểu nhị của tiệm giúp nàng mang đến một tấm vải thô để bọc thuốc, mới thể đóng gói.
Nhờ tấm vải thô dày đặc , kẽ hở lớn chứa lương thực, nàng đeo bao lên lưng, từ cổng thành chen , những khó khăn chỉ liếc một cái để ý.
Dĩ nhiên, việc gói bằng vải thô chỉ là một phần, hôm nay trang phục của nàng cũng giúp nhiều.
Nàng mặc một bộ quần áo thô, bẩn thỉu, đó đầy m.á.u và bùn, bẩn đến nỗi thể thấy màu sắc gốc của quần áo.
Mặt, cổ và tay cũng bôi đầy tro bụi, tóc cũng cố tình gội suốt một tuần, trông như ổ gà.
So với khó khăn còn giống như khó khăn hơn, bọn họ thấy đều bịt mũi nhường đường.
Chuyến khó khăn thành huyện , ngoài việc mua thuốc cho Tống Thời An, còn thu khá nhiều gia vị từ y quán và tiệm thuốc.
Như Lý thị , hiện nay giá lương thực tăng cao, giá lúa mì từ một thạch sáu trăm văn tăng lên một thạch một lượng tám trăm văn, gấp đôi.
TBC
Nông dân còn đem lương thực nuôi lợn? Họ đều bán lợn, ngay cả lợn trưởng thành cũng bán hết.
Sau khi tháng mười hai, việc thu mua lợn của Khương Hà càng ngày càng khó khăn, thường xuyên cả ngày mà thu một con lợn nào, tiệm thịt cũng từ ngày nào mở quầy, thành ba ngày mở một .
Buôn bán thịt lợn ngày càng khó khăn, Khương Xuân cảm thấy , cần nghĩ cách kiếm tiền khác, thể chờ hết tiền.
Hiện giờ gia vị trong tay, chẳng là nên ít thịt kho để bán ?