Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-07-14 12:21:48
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu lương thực trong đại phòng bà mai Vương và những tên tình nhân của bà lấy hết, đại phòng từng bồi thường cho nàng năm mươi lượng bạc, thì dù bán hết tài sản mà mua lương thực, Lý thị cũng khó mà trụ nổi đến vụ thu hoạch năm .
Không còn gì ăn, họ nhất định sẽ xin ăn.
Người khó xử sẽ là Khương Hà.
Không cho thì sẽ mẫu và ruột c.h.ế.t đói, dù cũng đành lòng.
TBC
Cho thì chẳng khác nào đổ một cái hố đáy, mà lương thực dự trữ của nhà rõ ràng là đủ cho cả năm.
Vậy thì nhất là dẹp bỏ khả năng rút m.á.u ngay từ gốc rễ.
Hiện nay, trong thôn đều tích cực trữ lương thực, trong tay dư dả tiền bạc tuyệt đối chỉ một nhà Thường bà tử, chắc chắn sẽ cũng ý định giống bà —đến vay tiền Khương gia.
Vì , khi Khương Hà trở về khi thu mua lợn, Khương Xuân dặn ông công khai tìm tộc trưởng Khương Triệu Niên và Chu lý chính để vay tiền.
Tìm đến nhà Khương Triệu Niên thực chất chỉ là một động tác gây nhiễu, Khương Triệu Niên là bá phụ của Khương Hà, luôn yêu thương đứa cháu , Khương Hà cần giấu diếm điều gì mặt ông, chỉ cần thẳng sự thật.
Còn về nhà Chu lý chính, nếu ông kiếm cớ cho vay thì càng , còn nếu cho vay, Khương Hà cũng cứ nhận lấy. Dù thì trong thôn vay mượn cũng lấy lãi, đến khi nạn đói qua , Khương Hà sẽ trả tiền, đó tặng một món quà cảm ơn là .
Dù vay tiền cũng quan trọng, điều quan trọng là hành động của Khương Hà, chứng minh rằng nhà họ thực sự cạn kiệt, đến mức còn đủ tiền để mua lương thực.
Như , sẽ chặn suy nghĩ của trong thôn về việc đến Khương gia vay tiền.
Hơn nữa, khi Khương Hà dối cũng chút nào ngượng ngùng, dù năm trăm lượng ngân phiếu và năm mươi lượng vàng là khoản tiền bất ngờ, dễ động đến, tài sản còn của nhà ông hiện chỉ hai lượng, chẳng là cạn tiền ?
Khương Xuân bận rộn từ việc giã gạo đến tiếp khách, đến tận giữa chiều mới thời gian rảnh.
Nàng bước tây phòng, thấy Tống Thời An đang ngay ngắn bên bàn, cầm bút vẽ màu lên bức tranh.
Toàn bộ bức tranh gần thành, chỉ còn một góc nhỏ bên vẫn trống.
Khương Xuân lên tiếng phiền , tự xuống mép giường, lặng lẽ chăm chỉ việc.
Tống Thời An đôi lông mày dài đến tận tóc mai, bên là đôi mắt phượng đầy sự sắc bén. Khi mặt biểu cảm gì, trông lạnh lùng xa cách, thậm chí chút dữ dằn.
Khương Xuân nghĩ rằng tối qua chắc chắn nhầm, cái mà nước mắt từng giọt to chảy xuống khóe mắt chắc chắn là !
Một như , thể vì cãi mà rơi cảnh hờn dỗi và lóc chứ?
sự thật là .
Điều lên điều gì?
Nó chứng tỏ thật sự yêu .
Khương Xuân che mặt, cảm thấy hai má nóng lên, bản gì mà tài giỏi, thể khiến một nam nhân mỹ cường thảm như Tống Thời An yêu đến mức như ?
Tống Thời An đang mải mê tô màu, để ý rằng Khương Xuân phòng. Khi vẽ xong nét cuối cùng, đặt bút xuống nghiên mực, ngẩng đầu lên.
Vừa lúc đó, thấy Khương Xuân hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng, đầu lắc qua lắc như cái trống lắc.
Hắn nhạt giọng : “Nàng lắc đầu loạn xạ cái gì thế? Nàng thấy chóng mặt ?”
Khương Xuân dừng việc lắc đầu, đó đưa tay lên trán, bộ yếu ớt, giọng điệu nũng nịu : "Ôi, phu quân, đầu choáng quá, mau đỡ một chút ."
Tống Thời An: "..."
Dù nàng cố tình vẻ, nhưng vẫn khỏi cảm thấy cả mềm nhũn.
Hắn khó khăn đưa tay , đỡ lấy vai nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-109.html.]
Khương Xuân thuận thế ngã .
Ngay đó, cả hai liền đổ thẳng về phía .
May mắn là phía hai lớp chăn bông và hai lớp đệm dày chồng lên , tạo thành một ngọn núi chăn đệm, giúp lưng của Tống Thời An dựa một cách an .
Khương Xuân khẽ co giật khóe miệng.
Nàng chỉ tựa nhẹ , căn bản dùng sức, đẩy ngã nhào thế ?
Nàng nghi ngờ mạnh mẽ rằng đang giả vờ, nhưng bằng chứng.
dù thì cũng ngã , còn khách sáo gì nữa? Nàng quyết đoán đưa tay ôm lấy eo , vùi mặt .
Miệng nàng thốt lên: "Ôi, phu quân ngã thế , đầu càng đau hơn ."
Sắc mặt Tống Thời An ửng đỏ.
Hắn tập trung tô màu cho bức tranh hơn một canh giờ, lẽ chân tay tê dại, ban đầu định đỡ nàng, kết quả đỡ mà còn ngã ngửa ...
Hắn nhắm mắt , : "Nàng buông tay , để đỡ nàng dậy, nếu dậy ."
Khương Xuân ôm chặt hơn, giọng thút thít: "Dậy gì, cứ thế chẳng ?"
Tống Thời An cúi đầu , nhẫn nại dỗ dành: "Giữa ban ngày, nàng đừng bám dính thế nữa, cẩn thận cha thấy đấy."
Khương Xuân nhanh chóng bắt trong lời , hí hửng hỏi ngược: "Ý phu quân là, ban đêm dính lấy thì đúng ?"
Tống Thời An hừ nhẹ một tiếng: "Ta , nàng liền dính nữa ?"
Khương Xuân dứt khoát đáp: "Không thể nào."
"Buông tay mau." Tống Thời An khuyên nhủ.
Khương Xuân lúc mới chịu mở lời: "Chàng lo lắng gì, bảo cha đến nhà Lục gia gia và nhà Chu Lý chính để vay tiền , một lúc lâu nữa cũng về ."
Tống Thời An liền im lặng.
Hắn cũng hỏi vì Khương Hà vay tiền, bởi vì Khương Xuân đang giã gạo cạnh bếp trong phòng khách, nên từ cuộc chuyện với Thường bà tử, rõ mười phần.
Làm như , phần lớn là để giả vờ nghèo khó, dứt hẳn ý định của dân làng về việc vay tiền Khương gia.
Hai cứ thế ôm trong yên lặng.
Không ai nhắc đến chuyện Tống Thời An rơi nước mắt đêm qua, như thể chuyện đó từng xảy .
cả hai đều hiểu rõ lòng .
Vì , tuy bề ngoài hai vẫn như khi, nhưng thực tế khác nhiều.
Thêm đó là sự ăn ý ngầm hiểu trong lòng.
Lúc , những nụ hôn nồng nàn, cũng chẳng lời âu yếm, chỉ đơn giản là ôm nhắm mắt yên, nhưng trong lòng vô cùng bình yên, như thể tâm hồn tìm chốn về.
Rồi cả hai cùng chìm giấc ngủ.
Khương Hà từ nhà Chu lý chính trở về, trong tay cầm mười lượng bạc mà lý chính cho vay, bước sân gọi con gái, gọi vài tiếng mà ai đáp , ông đẩy cửa tây phòng xem, lập tức giật lùi .
Khương Hà đỏ mặt, thầm mắng một câu trong lòng: Đôi phu thê trẻ giữa ban ngày ban mặt ôm ngủ, may mà về là , nếu là ngoài thì...
Tuy rằng dân làng nhà bao giờ gõ cửa, nhưng sân đều sẽ cất tiếng gọi, thường sẽ trực tiếp phòng riêng của khác.
cũng ai cũng giữ lễ nghi, kẻ ngại lao thẳng phòng khác cũng là .