Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-07-14 12:21:46
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà : “Bây giờ lý chính kêu chúng trữ lương thực đủ dùng một năm, thực sự . Khương Xuân, ngươi thương xót mà cho mượn vài lượng, nhà chắc chắn sẽ mang ơn ngươi. Chúng tất cả sẽ mang ơn ngươi.”
Khương Xuân thở dài, kiên nhẫn đáp: “Thường bà tử ơi, giấu gì bà, mấy năm nay thực sự kiếm chút bạc, nhưng nào là mua đất, xây nhà ngói, thuê thầy thuốc cho , lo cho phu quân, chẳng những đồng nào tích trữ, mà còn đang nợ một tiền lớn.
Mới hôm vay tiền mua lương thực, dạy bảo một trận, chỉ vay vài lượng, kèm theo nửa bao gạo.
Bà xem, còn chẳng gì với nửa bao gạo , khi đổi vài lượng bạc còn dễ chịu hơn.”
Thường bà tử thấy nàng hợp lý, cộng với việc nàng đang giã gạo bằng chứng, nên thể tin, đành buồn bã rời .
Trong mắt Thường bà tử, Khương Xuân lúc nào cũng tiết kiệm, khi Tống Thời An gả nhà họ Khương, hai cha con Khương Hoài hằng ngày chỉ ăn những chiếc bánh màn thầu đen, rõ ràng khả năng tiêu tiền để mua loại gạo đắt đỏ mà ăn. Chắc chắn là từ cữu cữu giàu của nàng – Trịnh Nghệ đưa cho.
Trong thời điểm quan trọng để mua và tích trữ lương thực như lúc , nếu cháu gái thăm cữu, chắc chắn chỉ một lý do duy nhất – đó là vay tiền.
Khương Xuân tiễn Thường bà tử về, thở phào nhẹ nhõm, liền thấy nãi nãi nàng, Lý thị, đẩy cửa bước .
Khương Xuân nươngu mày, thầm nghĩ lẽ bà già cũng đến vay tiền nữa?
Lý thị chạy đến phía cái thùng chứa lương thực của Khương Xuân, nheo mắt bên trong, cố gắng xem rõ trong đó bao nhiêu lương thực.
rõ ràng là bà thể thấy .
Để phòng tránh mưa tuyết lọt , và cũng để tránh khác dòm ngó, Khương Xuân cố ý đóng màn cửa bằng vải gai lên thanh xà phía cửa thùng chứa lương thực. Tấm vải gai là màn cửa sổ cũ từ phía tây phòng nàng, thế tái sử dụng.
Lý thị lẩm bẩm: “Phòng như phòng trộm!” nhà chính.
Nhìn thấy Khương Xuân đang giã gạo, mắt bà sáng lên, lập tức định mở lời.
Thấu hiểu tính cách của bà , Khương Xuân nhanh chóng lên tiếng : “Nãi nãi đến đưa tiền tặng lương thực cho cháu đấy ạ?”
Nàng chỉ cối giã đầy gạo, : “Bà xem, cữu của cháu còn cho cháu nửa bao gạo thừa từ năm ngoái đây . Nãi cũng nên tỏ chút lòng thành chứ?”
Lý thị nhảy dựng lên: “Ta tỏ lòng gì chứ? Ta là nãi nãi của ngươi, ngươi hiếu kính thì thôi, còn định chiếm lương thực của nữa hả? là con cháu bất hiếu mà!”
Người xưa coi trọng hiếu đạo, đối với những lớn tuổi ở vùng quê, mắng là bất hiếu là điều nghiêm trọng.
Khương Xuân vốn là hiện đại, để tâm lắm đến mấy chuyện đó. Cha hiền lành thì con mới hiếu, phụ mẫu hiền thì nàng chẳng cần nể nang ai cả.
Chứ đừng đến Lý thị, ngay cả Khương Hà – nếu ông là cha thật lòng thương con gái và cũng đối xử với Tống Thời An – rể mua về, thì chắc nàng hiếu thuận đến .
Dù thì cha ruột của nguyên chủ cũng chẳng cha ruột của nàng.
Hơn nữa, nàng cũng chẳng lo mang tiếng bất hiếu. Đợi khi nàng trở thành chính thất của quốc cữu gia, phu nhân của thừa tướng đương triều, ai dám kiếm chuyện với nàng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-108.html.]
Nếu kẻ sợ c.h.ế.t mà dám gây chuyện, nàng chỉ việc giao cho Tống Thời An xử lý là xong.
Nàng bỏ tiền chăm lo cho chỉ để bảo vệ ?
Khương Xuân nở nụ tự tin, : “Nãi nãi đang đùa gì ? Năm xưa nãi nãi ép cha cháu khỏi nhà, tờ phân gia rõ ràng là cha cần nuôi dưỡng . Nãi nãi quên nhanh ? Có cần cháu tìm tờ phân gia do lý chính cho phu quân cháu cho bà ?”
“Ta đương nhiên quên.” Lý thị trừng mắt với Khương Xuân, bực bội : “Đồ con cháu bất hiếu! Đừng lảng tránh, suýt quên việc chính . Ta hỏi ngươi, ngươi theo lời lý chính mà tích trữ đủ lương thực cho một năm ?”
Khương Xuân cảnh giác bà : “Tích trữ đủ thì , đủ thì ? Đó là chuyện của nhà , liên quan gì đến bà.”
Lý thị “xì” một tiếng, khinh miệt : “Nhà hai mươi mẫu ruộng còn bán, ai thèm dòm ngó đến lương thực của nhà ngươi chứ?
Ta cho ngươi , nếu nhà ngươi tích trữ đủ thì thôi, còn nếu đủ thì nhanh mà tích trữ , tiền thì tìm cữu ngươi mà vay. Đến lúc còn lương thực mà đến nhà xin ăn thì lấy một hạt thóc nào cho các ngươi , đấy!”
Khương Xuân nhếch môi, bà già đến vay tiền lương thực, thế cũng .
Nàng lạnh lùng hừ một tiếng: “Nãi nãi yên tâm, nhà dù c.h.ế.t đói cũng đến nhà bà xin một hạt thóc .”
Lý thị khinh bỉ : “Ba nhà ngươi ? Khi nạn đói xảy , ngay cả lợn còn lương thực mà nuôi, nghề g.i.ế.c lợn bán thịt cũng nữa, gì còn tiền bạc mà nuôi cái tên ốm yếu rể ?
Ta thật, nhân lúc bây giờ thiên hạ loạn, kêu cha ngươi mau bán , bạc thu về ít nhất cũng thể mua thêm vài thạch lương thực.”
Khương Xuân cầm lấy cây chày gỗ giã gạo, vung vài nhát trong trung về phía Lý thị, lạnh lùng : “Cha cháu dù c.h.ế.t đói cũng bán phu quân của cháu. Nãi nãi mà còn nữa, đừng trách cháu khách khí.”
Lý thị sợ hãi lùi vài bước, nhưng miệng vẫn chịu thua, hét lớn: “Không khách khí ? Ngươi định khách khí thế nào? Chẳng lẽ tôn nữ dám đánh nãi nãi ?”
Khương Xuân giã thêm vài nhát gạo, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai mà , nãi nãi tin thì thử xem?”
TBC
Tôn nữ là một con cọp cái, Lý thị dám chọc giận nàng thật, chỉ quăng một câu: “Có lòng nhắc nhở các ngươi tích trữ lương thực mà coi là thứ bỏ !” bỏ .
Khương Xuân lưng bà , thản nhiên : “Nãi nãi nhớ coi chừng lương thực của nhé. Theo con thì thúc con vẫn cắt đứt với bà mai Vương. Nếu xảy nạn đói, bà mai Vương hết lương thực, bà nghĩ xem liệu thúc trộm lương thực của bà để tiếp tế cho bà ?
Lại , bà mai Vương nhiều đàn ông qua , trong đó vài tên du côn ăn lương thiện. Nếu từ bà mà bọn họ nhà bà còn nhiều lương thực, liệu chúng đến trộm ?”
Lý thị rùng một cái. Nếu nhi tử bà lấy lương thực giúp bà mai Vương, hoặc mấy tên tình nhân của bà lấy cắp, thì cả nhà bà sống thế nào?
Không , bà giấu nhi tử, cùng tức phụ Mã thị lén chuyển lương thực xuống hầm ngầm, còn thêm mấy cái khóa sắt thật to nữa.
Nghĩ đến đây, bà vội vàng bỏ , còn hứng thú chuyện với Khương Xuân nữa.
Khương Xuân nhếch môi .
Nàng kích đểu thật đấy, nhưng những gì nàng cũng đều là sự thật.