Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-07-14 12:21:36
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng đây là quan tâm quá sẽ loạn, Trịnh Nghệ và trưởng tử Trịnh Bằng hàng ngày đều thành giao thịt, mấy đợt dân tị nạn ăn mặc rách rưới dựng trại bên ngoài cổng thành, ông thể thấy?

Cũng chẳng tiếc nuối chuyện chạy một chuyến vô ích, vạn nhất cữu cữu thì ?

Trịnh Nghệ ngạc nhiên nhướn mày: "Cháu cũng ?"

Khương Xuân mỉm : "Hôm qua cháu huyện thành mua thuốc cho phu quân, đường về gặp một đợt dân tị nạn, hỏi thăm mới phủ Duyên Châu gặp nạn cào cào.

Cháu nghĩ gặp nạn cào cào, lương thực địa phương đủ ăn, giá lương thực ở phủ Tề Châu liền kề chắc chắn sẽ tăng vọt, nên hôm qua về liền mua thêm lương thực ở tiệm Khâu gia, sáng nay vội vàng đến nhắc nhở cữu cữu."

"Chúng giống , hôm qua về từ huyện thành là lập tức mua lương thực ."

Trịnh Nghệ đắc ý , đó gọi trưởng tử Trịnh Bằng đến, bảo mang ba bao thóc đến cho Khương Xuân mang về.

Khương Xuân từ chối nhận.

Phủ Tề Châu ở phía bắc, cây lương thực chính là lúa mì, thường ngày ăn đều là bột mì xay từ lúa mì.

Không trồng nhiều lúa, thóc đều từ phía nam vận chuyển đến, giá cả thể trời.

Khương Xuân hôm qua mua lương thực thấy thóc, vốn định mua ít vài bao để nấu cháo cho Tống Thời An ăn, nhưng giá một lượng bạc một thạch khiến nàng chùn bước.

Muốn ăn cháo thì nấu cháo kê .

Kê cũng là hạt kê, cháo kê rẻ bổ dày, thích hợp cho Tống Thời An hơn cháo gạo.

Cậu cháu hai kéo qua đẩy , Trịnh Bằng thừa cơ vác ba bao thóc xe lừa ngoài cửa.

Khương Xuân đành chịu, chỉ thể nhận.

Ra khỏi nhà Trịnh Nghệ, nàng trực tiếp đến nhà họ Vương, tìm một góc , chi một đồng tiền nhờ một đứa trẻ đến nhà họ Vương gọi Khương Liễu .

Nàng thẳng vấn đề: "Phủ Duyên Châu gặp nạn cào cào, triều đình quản, dân tị nạn đều chạy đến phủ Tề Châu , thời gian tới giá lương thực sẽ tăng vọt.

Cả làng đều đang bận rộn mua lương thực dự trữ, ngươi với Ngân biểu một tiếng, bảo nàng nghĩ cách thuyết phục Tào bà tử dự trữ lương thực, thì hai đợi c.h.ế.t đói ."

Chết đói thì đến mức, Vương Ngân Nhi còn ít tài sản gửi ở chỗ nàng, nhưng nếu dùng để mua lương thực giá cao thì nửa đời của nàng cũng hết hy vọng .

Khương Liễu sợ đến tái mặt, chẳng kịp chào hỏi, nhấc chân chạy về nhà họ Vương.

Nếu gặp nạn đói, Ngân biểu tỷ dự trữ đủ lương thực, chắc chắn nàng sẽ đuổi về nhà.

Mà nãi nãi và cha nàng chắc chắn sẽ nỡ cho nàng lương thực ăn, thậm chí còn đem nàng đổi lấy lương thực.

Nàng nhất định thuyết phục Ngân biểu tỷ mua lương thực dự trữ mới .

*

Giải quyết xong việc lớn dự trữ lương thực, Khương Xuân cuối cùng cũng thời gian tính toán thu chi của ba ngày qua.

Trước hết là khoản thu và chi ngày huyện thành.

Khoản thu nhập chỉ một thứ, đó là đến hiệu sách bán sách Tống Thời An chép, thu về một trăm năm mươi văn.

Còn khoản chi thì nhiều hơn.

Trả nốt tiền lò sưởi hai lượng hai trăm năm mươi văn; tiệm thuốc bốc thuốc hai lượng bạc; mua trâm bạc cho Tống Thời An ba lượng sáu chỉ bạc; mua ủng da hươu sáu lượng hai chỉ bạc; mua than đá một ngàn ba trăm năm mươi văn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-104.html.]

Giữa đường bố thí cho dân tị nạn từ phủ Duyên Châu đến một trăm văn.

TBC

Sau khi về đến trấn Hồng Diệp, mua lương thực ở tiệm Khâu gia tốn tám lượng bạc.

Hai ngày , bỏ chín lượng một chỉ bạc để mua mười thạch lúa mì cùng ba thạch đậu tương. Thực theo giá lương thực, lẽ là chín lượng hai văn, nhưng Kỳ chưởng quỹ thu ít một văn.

Khương Xuân dùng than vẽ một đường tờ giấy cắt từ bàn của Tống Thời An, đó nhịn mà hít một lạnh.

Ba ngày nay nàng thu một trăm năm mươi văn, nhưng chi tới hai mươi chín lượng bạc, lỗ đến hai mươi tám lượng bạc và tám trăm năm mươi văn.

Ngày nàng lên trấn mang theo ba mươi lượng bạc, giờ trong tay chỉ còn hơn một lượng bạc mà thôi.

tính thêm hai xâu rưỡi tiền trong hốc giường cùng với hơn ba trăm văn Khương Hà kiếm từ việc bán thịt ba ngày qua, thì cũng chỉ miễn cưỡng đủ bốn lượng bạc.

Thế nào là cực khổ cả đời, một đêm trở về tay trắng, Khương Xuân cảm nhận sâu sắc.

, đó chỉ là những gì hiện bên ngoài.

Thực tế, bạc nàng kiếm từ việc ghi danh tại tiền trang đây đều lưu giữ trong kho hệ thống, hề động đến. Nếu đổi bạc, cũng hơn ba mươi một lượng.

bạc đặt trong kho hệ thống, khác thấy , là niềm an ủi cuối cùng của nàng. Nếu vạn nhất bất đắc dĩ, nàng quyết động .

Thêm nữa, trong kho hệ thống ngoài bạc, còn nhiều đồ vật quý giá mà nàng nhận từ những điểm danh.

Chỉ là hiện nay, tị nạn dần dần đến huyện thành Hồng Diệp, trong và ngoài thành đều trở nên loạn lạc. Lúc mà mang đồ cầm thì chẳng những ép giá, mà còn chẳng an tâm, quả thật thể .

Khi dùng cơm tối, Khương Xuân đem tình hình tài chính trong nhà cho hai thành viên khác trong gia đình , thở dài : “Hiện tại chúng thật sự trở nên bần cùng, từ hôm nay tiết kiệm thôi.”

Tống Thời An ngẩng đầu liếc nàng một cái, hỏi vì nàng động đến năm trăm lượng ngân phiếu và năm mươi lượng vàng .

Nàng sẽ vinh hiển trong tương lai, chắc chắn cũng đoán rằng khi hai năm hồi kinh, sẽ mang theo nàng và Khương Hà.

Nàng giữ bạc phần nhiều là để chuẩn cho cuộc sống khi kinh.

Hắn rằng khi hồi kinh, triều đình sẽ trả tài sản tịch thu của Tống gia, lúc đó sẽ giao hết tài sản cho nàng quản lý, nàng tiêu thế nào thì tiêu, cần bây giờ tiết kiệm.

thể .

Việc trọng sinh quá hoang đường, ngay cả bản cũng hiểu rõ là chuyện gì, cũng chắc rằng hai năm Tống gia phục hồi như ký ức của ...

Cho nên, tạm thời lộ bí mật trọng sinh .

Suy nghĩ một lúc, với Khương Xuân: “Những vật phẩm Lư Chính Hành đưa tới, khi vẽ xong hai bức tranh hứa với , vẫn thể vẽ thêm hai bức nữa.

Lúc đó sẽ vẽ xong mang tới cửa hàng thi hoạ để bán lấy tiền.”

Khương Xuân thấy lòng cảm động.

Với một văn nhân thanh cao cao ngạo, việc dùng tiền bạc để đo lường tác phẩm của họ là sự sỉ nhục lớn nhất.

Tống gia xảy chuyện, khắp kinh thành, một đại quan quý nhân nào, kể cả vương hoàng tộc, thể cầu bức họa của .

Ngay cả tỷ phu Yến vương cũng chỉ một bức tranh, mà đó là quà tặng, mà là của hồi môn của tỷ .

giờ vì giúp nàng giải quyết vụ của Lưu Khải Đàm, hứa sẽ vẽ tranh cho Lư Chính Hành.

Giờ đây, khi trong nhà tiền bạc eo hẹp, sẵn lòng vẽ thêm hai bức nữa để nàng mang đổi lấy bạc.

Loading...