Trọng Sinh Thành Thê Tử Trong Tiểu Thuyết - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-07-14 12:21:34
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thời An im lặng một lúc, bỗng thở dài một tiếng, nhạt giọng : "Có lẽ là thể quá yếu ."
Khương Xuân khỏi đau lòng, thăm dò : "Có lẽ lò sưởi mới đốt lửa, cung cấp nhiệt đủ, là ngủ trong chăn vài ngày, đợi cung cấp nhiệt theo kịp mới về ?"
Tống Thời An thở dài một tiếng, bất đắc dĩ : "Cũng chỉ thể như thôi."
Thấy phản đối, Khương Xuân bò khỏi chăn, ôm chăn của , đến đầu giường.
Người chui chăn , chăn đắp lên chăn .
Nằm xuống xong, nàng đưa tay nắm lấy tay , định sưởi ấm cho , kết quả phát hiện hai tay ấm áp, thậm chí lòng bàn tay còn chút mồ hôi.
Khương Xuân nghi hoặc nhướn mày.
Đây gọi là tay chân lạnh giá?
Nàng đưa tay áp tay lên mặt , hừ một tiếng: "Tay nóng đến đổ mồ hôi , đây gọi là tay chân lạnh giá? Phu quân, dối."
Tống Thời An biện bạch, mà giơ một chân lên, áp bắp chân nàng.
Khương Xuân lập tức "xì" một tiếng.
Lạnh đến nỗi nàng run lên.
Thật sự là lạnh buốt, lạnh như băng đá, chẳng hề khiêm tốn chút nào.
Điều khiến nàng chút bối rối, phân rõ rốt cuộc dối .
Đắn đo một lúc kết quả, nàng quyết định đắn đo nữa.
Sở dĩ nàng ngủ riêng chăn, là sợ hai ngủ cùng quá mật, cho thể cả hai.
Tống Thời An thể quá yếu, sức nóng, dù lò sưởi, cũng chịu đựng khó nhọc.
Vạn nhất nhiễm phong hàn, là một phen khổ sở.
Thôi , vẫn cứ tiếp tục ngủ chung một chăn , cùng lắm thì nàng kiềm chế một chút, một tuần để hôn một .
Nàng bất đắc dĩ : "Phu quân tay chân lạnh giá như , rời xa , thì từ nay chúng cứ tiếp tục ngủ chung một chăn , đợi đến khi xuân sang trời ấm mới ngủ riêng."
Tống Thời An đang vùi đầu trong lòng nàng, khóe miệng khẽ cong lên, lộ nụ đắc ý.
Chẳng uổng công chắn lén lút thò hai chân khỏi chăn để lạnh hồi lâu, cuối cùng cũng giữ nàng ở .
Nàng mềm lòng như , chỉ cần nắm điểm nàng xót xa cho thể , thỉnh thoảng giả vờ đáng thương một chút, việc gì cũng thể xoay chuyển theo ý .
May mà là , đối với nàng ý đồ , nếu với tính cách thuần phác như của nàng, chẳng sẽ khác tính toán thành .
Về cũng chỉ thể là trông nom nàng nhiều hơn, để khác cơ hội tính toán nàng.
điều cũng chẳng chuyện gì khó, dù khắp kinh thành, kẻ dám tính toán phu nhân của Tống Thời An , tổng cộng cũng chẳng mấy .
Nếu thật sự để bọn họ thành sự, thì mấy chục năm kiếp của sống quá uổng phí .
Chu lý chính ở thôn Đại Liễu Thụ quả thực là một đại nhân vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-the-tu-trong-tieu-thuyet/chuong-103.html.]
Nghe lời Khương Triệu Niên thuật , ông chẳng tỏ vẻ cố chấp tin, cũng chẳng hấp tấp vội vàng triệu tập dân làng họp bàn.
Mà hôm bảo đại nhi tử Chu Minh Đức thắng xe, chở ông huyện thành xem xét tình hình.
Quả nhiên thấy vài đợt dân tị nạn rách rưới dựng lều trại đơn sơ ngoài huyện thành Hồng Diệp. Chỉ trong khoảnh khắc họ dừng xe quan sát, thấy vài chục tị nạn tụ tập đến từ đường cái quan.
Cứ đà , dân tị nạn chỉ càng ngày càng đông, tình thế mấy lạc quan.
Chu lý chính vội vã bảo đại nhi tử đầu xe, trở về thôn Đại Liễu Thụ, gọi các tộc trưởng và bô lão đến, đóng cửa bàn bạc nửa ngày.
Sáng sớm hôm trời còn tối mịt, ông gõ vang chiếc chiêng lớn ở sân phơi, triệu tập dân trong thôn đến.
Ông nghiêm mặt kể về việc phủ Duyên Châu bên cạnh cào cào phá hoại mùa màng hai năm liền, đó khuyên dân làng ai lương thực thì đừng bán, ai thì tranh thủ mua khi giá lương thực tăng cao.
Mỗi nhà dự trữ đủ lương thực cho một năm, cầm cự đến mùa thu năm .
Đám đông lập tức xôn xao, những nhiều lương thực hoặc tiền bạc thắc mắc hỏi: "Lý chính, dự trữ đến vụ hè cũng ? Đến lúc đó thu hoạch lúa mì là thể tiếp nối, nhất định dự trữ đến mùa thu?"
Rõ ràng ít cũng nghĩ như , dứt lời vài lên tiếng phụ họa.
Chu lý chính liếc họ, bực bội : "Phủ Tề Châu và phủ Duyên Châu sát cạnh , cào cào ăn hết lương thực ở phủ Duyên Châu, ai chúng bay đến phủ Tề Châu ăn lương thực của chúng ?
Cho dù cào cào bay đến, vạn nhất gặp hạn hán lũ lụt, lúc đó lúa mì mất trắng, giá lương thực dân tị nạn ở phủ Tề Châu đẩy lên trời, các ngươi mua nổi ?
Mua nổi lương thực thì các ngươi ăn gì? Đào rau dại ăn tạm cũng , dân tị nạn đào sạch hết ! Các ngươi uống gió cho xong!"
Mấy câu đó khiến mấy câm nín gì.
Chu lý chính hạ giọng, khuyên nhủ: "Thôn ruộng đất nhiều, mấy năm nay cảnh tượng , ai cũng tích góp ít nhiều, đừng giấu giếm nữa, nên lấy dự trữ lương thực thì dự trữ .
Tiền bạc hết còn thể kiếm , nhưng nếu c.h.ế.t đói trong nhà, dù nhiều tiền đến mấy cũng đổi ."
TBC
Mấy lời hợp tình hợp lý, dân làng ai còn dị nghị, đều ngoan ngoãn đáp ứng sẽ dự trữ lương thực.
Còn việc lưng lén lút trái , Chu lý chính cũng quản nhiều như , dù điều cần thông báo ông thông báo hết, điều cần khuyên ông cũng khuyên hết.
Nếu họ tiếc tiền chịu mua lương thực dự trữ, tự lo đường sống cho , cũng là tự chuốc họa .
Trong hai ngày Chu lý chính bận rộn , Khương Xuân mua về mười thạch lúa mì và ba thạch đậu tương.
Chưa kể năm thạch kê trong kho, chỉ riêng lúa mì nàng dự trữ hai mươi lăm thạch, đủ ăn đến hai năm.
Còn đậu tương, bộ là dự trữ để Tống Thời An ép dầu ăn, nàng vốn tính lương thực.
Đương nhiên nàng cũng quên nhắc nhở cữu cữu Trịnh Nghệ và biểu Vương Ngân Nhi dự trữ lương thực.
Nàng đích đến nhà cữu cữu Trịnh Nghệ, hôm khi về từ huyện thành, bán xong thịt nàng liền đến đó.
Kết quả đến cửa, tình cờ gặp ngay Trịnh Nghệ đang vội vàng cửa, định tìm nàng ở quầy thịt.
"Xuân nương, đang định tìm cháu đây, thật trùng hợp cháu đến." Trịnh Nghệ mừng rỡ, cũng chẳng câu nệ lễ nghi cháu gì nữa, kéo tay áo nàng phòng khách.
Vào đến phòng khách, Trịnh Nghệ đóng cửa , thần bí : "Phủ Duyên Châu gặp nạn cào cào, ruộng đồng mất trắng, triều đình cũng cứu tế, dân tị nạn đều chạy đến phủ Tề Châu , thời gian tới giá lương thực chắc chắn sẽ tăng vọt.
Cháu về với cha cháu một tiếng, mau mua lương thực dự trữ, nhất dự trữ đủ lương thực đến mùa thu năm , trễ sẽ mua lương thực giá rẻ nữa ."
Khương Xuân : "Thật trùng hợp, cháu đến đây cũng để với cữu cữu chuyện , ngờ cữu cữu sớm ."