Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 89: Không Công Bằng
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:36:36
Lượt xem: 51
Thẳng đến khi xuống lầu, Túc Miểu vẫn đang ở trong một trạng thái sâu xa khó hiểu.
Toàn thân bay bổng đấy, chân phảng phất như giẫm ở giữa không trung, tuyệt không chân thật.
Trong đầu đều là: lại là như vậy? Rõ ràng không ai biết tương lai đúng không? Tưởng Lục kia thật sự sẽ tốt như vậy?
...
Tim cô đập bịch bịch, giống như muốn từ trong lồng n.g.ự.c nhảy ra ngoài, trong miệng không hiểu sao bị khô lại, thậm chí hô hấp cũng có chút ngưng trệ.
Trong lúc nhất thời, ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn)!
Khó trách!
Khó trách cô ta xuất hiện đột xuất như vậy, khó trách từ lần đầu tiên gặp mặt, cô ta tình nguyện biểu hiện ra vẻ cô chấp lại không vui, nhất quyết phải đem cô đuổi đi. Không chỉ như thế, còn phải lấy lại mối sự được định từ bé của nguyên chủ, một búa đem việc này đánh cho thực...
Khó trách cô ta chú ý đến hướng đi của mình như vậy, dù cho cô đã đi, cô ta cũng không chịu buông tha cô, luôn tiếp tục chèn ép cô.
Túc Miểu cuối cùng cũng hiểu, Túc An tại sao phải căm thù chính mình như vậy rồi.
Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng Túc An là bởi vì hơn mười năm bị giày vò trong thống khổ, trong lòng tích tụ mới hận mình như vậy, thế nên cô ta đã thể hiện sự cực đoan của mình mà không nghĩ đến việc có được chỗ đứng vững chắc ở trong nhà trước.
Không nghĩ tới cái cô ta nhìn trúng không phải là địa vị của Túc gia, cũng không phải sự bảo vệ của ba mẹ, mà là con đường làm quan trôi chảy của Tưởng Lục.
Kỳ thật, Túc Miểu luôn cảm thấy sự hận thù của Túc An quá dai dẳng và có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều về điều đó.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật hết thảy đều là dấu hiệu đấy.
Phải biết, tình cảm ruột thịt chưa bao giờ là mãi mãi, hầu hết đều dựa vào vun đắp mà giữ gìn, mà Túc An từ đầu đến cuối, đều không chủ động đem quan hệ xích lại gần hơn.
Ngay cả để đạt được mục tiêu ngắn hạn, biểu hiện của cô ta cũng không tình nguyện, tách rời rất rõ ràng, đáy mắt luôn mang theo cảm giác “Ban ân” không hiểu được.
Trên thực tế, nếu như muốn ở một địa phương xa lạ có thể nhanh chóng đứng vững, luôn chờ đối phương bao dung cùng bảo vệ kỳ thật rất khó đạt được mục đích. Bởi vì, không ai có thể khống chế người khác nghĩ như thế nào, làm như thế nào, người ta chỉ có thể khống chế hành vi của mình.
Ví dụ như Túc An, người nhà họ Túc đối với cô ta áy náy, trong lòng cô ta cũng rõ ràng.
Có thể ngoài sự áy náy, còn có sự lạ lẫm được tạo thành do hơn mười năm chia lìa.
Loại cảm giác lạ lẫm này không phải vừa gặp thì sau một khắc liền có thể tan biến đấy, thay vào đó, họ cần liên tục thích nghi với nhau, không ngừng bổ sung những ấn tượng miêu tả về đối phương trong khoảng trống đã tồn tại đó.
Đối với Túc An mà nói, chuyện này rất không công bằng đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-89-khong-cong-bang.html.]
Cô ta ăn hết bao nhiêu khổ như vậy, và điều chào đón cô ta không phải là tình yêu thương vô điều kiện của những người thân, mà là sự chấp nhận có điều kiện. Trong khi tiếp nhận cô ta, họ vẫn liên tục kiểm tra cô ta, tình cảm họ dành cho cô ta không phải điểm tuyệt đối 100, mà là 70, thậm chí là 60 ...
Cô ta cần ngụy trang tính cách của mình, trút bỏ những cái gai trên người mình, sống bằng bộ dạng mà người khác ưa thích, mới có thể hoàn toàn đạt được tình thân cùng sự yêu chiều vốn thuộc về cô ta.
Tàn nhẫn sao? Tàn nhẫn.
Công bằng sao? Không công bằng!
Nhưng cuộc sống ở đâu có thể công bằng tuyệt đối.
Để chứng tỏ sự “công bằng”, để hả cơn giận, liền đem hết thảy hi vọng ký thác vào tính cách cùng nhân phẩm của đối phương, đồng thời không ngừng thách thức điểm mấu chốt về sự khoan dung của đối phương bằng lời nói và hành động, cuối cùng bị thiệt thòi chính là ai?
Vẫn là chính bản thân Túc An.
Đối với người nhà họ Túc có ảnh hưởng gì sao?
Có, bọn họ sẽ khó chịu, sẽ hoài nghi người làm cha mẹ, người làm anh có phải đã làm không tốt hay không, nhưng bởi vì cảm tình còn chưa được bồi dưỡng sâu..., chút khó chịu này tuyệt đối không thể so với sự thống khổ trong lòng Túc An, đối với bọn họ mà nói, dừng lại sự tổn thương lại dễ dàng như vậy.
Thử nghĩ mà xem, nếu như cô chỉ để mặc và dựa vào tình yêu thương trước đó, mà không phải hao tâm tổn trí thay đổi ấn tượng của bọn họ đối với cô, để cho bọn họ thấy được sự thay đổi của cô là vì lúc này gặp tội không may, cho nên trở nên hiểu chuyện.
Đợi đến lúc Túc An vạch trần thân thế của cô, bọn họ còn vì cô mà suy nghĩ nhiều như vậy sao?
Có lẽ... sẽ.
Nhưng bản chất con người là phức tạp, vậy tại sao phải kiểm nghiệm?
Tương tự, huyết thống cũng không phải là vạn năng, có cha mẹ không yêu con của mìn, chỉ xem con cái là công cụ nối dõi tông đường, có cha mẹ bất công, cùng là những đứa con mà mình sinh ra, họ cũng sẽ có điều thiên vị.
Như cha cùng di nương của cô.
Khi cô dỗ dành di nương, lúc dùng ánh mắt vui vẻ nhìn cha, bọn hắn nhìn thấy sẽ chú ý mình một phần.
Khi cô nhìn thấu bản chất bán nữ cầu vinh của bọn hắn, về sau không hề ngây ngốc nịnh nọt nữa, trong nhà liền xem như không có người như cô, chỉ có lúc nào muốn dùng đến cô mới bắt đầu nhớ cô...
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà người nhà họ Túc, tốt hơn bọn hắn quá nhiều.
Túc An ghen ghét cô chiếm được sự quan tâm của cha mẹ Tác, Túc Miểu lại hâm mộ cô ta có thể ở lại Túc gia như một lẽ tất nhiên.
Dù là vì mong muốn tình cảm gia đình, hay vì một chút lợi ích, tựa vào gốc cây to để tận hưởng bóng mát, một cô gái Túc gia danh chính ngôn thuận sau này sẽ có cuộc sống dễ dàng hơn, thẳng lưng tràn ngập tự tin hơn.
Chỉ cần cô ta dùng tốt phần áy náy kia...
Nghĩ được như vậy, Túc Miểu lại có chút buồn bã và tức giận
Một tay bài tốt lại đánh cho hỏng bét!