Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 84: Để Tôi Suy Nghĩ Một Chút.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:36:29
Lượt xem: 29
"À? ?" Túc Miểu hít sâu một hơi, mặt đột nhiên đỏ bừng rồi.
Cởi đồ...
Bà chủ thấy thế, bên tai cũng có chút nóng lên, không được tự nhiên mà cười cười.
Bà ta đã sống gần bốn mươi năm cũng chưa bao giờ nhìn thấy một người nào vẽ cơ thể trần truồng của mình, quá... Quá đồi phong bại tục rồi.
Ánh mắt của bà chủ cũng bắt đầu d.a.o động bốn phía: "Ân, là khách nhân muốn làm cho chính mình đấy."
Dứt lời, lo lắng Túc Miểu sẽ phản cảm, bà lại chịu đựng sự không được tự nhiên để tìm lý do cho khách hàng: "Không thế nào nói hết được Hồng Kông hiện tại đã phát triển như thế nào rồi đâu, người ta đã cảm thấy k.h.o.ả t.h.â.n là chuyện chấp nhận được, cái kia gọi là nghệ thuật, nó được gọi là sự giải phóng tự nhiên. "
Dù sao thì, đó không phải là bà ta, bà không quan tâm xem nó có đẹp hay không không, có nghệ thuật hay không.
Ngoài sự xấu hổ, bà chủ vẫn cho rằng đây là cơ hội tốt để kiếm tiền không thể bỏ lỡ.
Chính là a, cô gái trước mắt này kỹ thuật thêu xác thực rất cao siêu, nhưng da mặt hình như có chút mỏng, chỉ là nghe bà nói mà thôi cũng đã xấu hổ và giận dữ muốn chết, đang dùng tay làm quạt để hạ nhiệt cho đôi má đang bốc hơi của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu thực sự nhìn thấy bức tranh, cô ấy vẫn có thể cầm cây kim một cách chắc chắn chứ?
"Tiểu túc, cô xem cái này... Có thể nhận sao?"
"Nếu như tác phẩm như vậy làm cô khó xử, nếu cô muốn tiếp nhận..., tôi cũng sẽ chiếu theo giá Hồng Kông mà ra, vì cái gì mà chỉ cách một đường biển, thêu thùa ở bên kia bán giá ngàn vạn, ở chỗ chúng ta lại ít hơn gấp 10 lần, nếu cô ta không đồng ý, chúng ta sẽ không thêu, cô thấy có đúng không?"
Ngàn vạn ah...
Cho dù mỗi ngày đi ăn tiệm cơm cũng sẽ tốn kém, một ngày dùng nhiều hơn bốn năm đồng, một tháng chừng trăm đồng. Nếu như mời một dì chuyên môn nấu cơm, một tháng chỉ cần đưa tiền lương chừng ba mươi, tăng thêm tiền mua thức ăn, nhiều nhất cũng chỉ 60.
Tính như vậy, có thể chống đỡ mà vượt qua mười năm tiêu dùng rồi.
Tất nhiên, Túc Miểu không hiểu về việc lạm phát và tiền sẽ bị giảm giá trị đấy. Dù sao, trong tiềm thức của cô giá trị của bạc vàng luôn cố định, lúc còn tóc trái đào cô mua hai cây mứt quả thì đến tuổi dậy thì cô vẫn có thể mua hai cây.
Trong đầu cô không hề có khái niệm về giảm giá trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-84-de-toi-suy-nghi-mot-chut.html.]
Nghe được lời bà chủ nói..., cô đã không biết phải làm gì rồi, và căn bản là không thể tin được.
Hồng Kông đến cùng là chỗ nào ah, chỗ đó người ta tại sao lại có thể có nhiều tiền như vậy, lại có thể tiêu nhiều tiền vào thêu thùa và những thứ khác mà không thể ăn no căng bụng?
Chẳng lẽ có có vàng ở khắp mọi nơi? Mỗi người đều có được dễ như trở bàn tay sao?
Cái này chẳng phải là nói, mức sống của họ cao hơn ở đây hàng trăm lần?
Trời ạ, chỗ đó là thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh nhân gian a.
Túc Miểu cũng không hiểu nghệ thuật hiện đại, mà "Nghệ thuật" ở Đại Thịnh, cũng chỉ là những đồ vật mà các cô thưởng thức trong tay, những cô gái sưu tập thư pháp và hội họa có thể xem là một thú vui tao nhã, quý giá hơn là sưu tầm đồ trang sức ngọc thạch.
Các tác phẩm thêu tính toán cái gì?
Thậm chí không thể xếp hạng.
Như những người tiểu thư các cô từ nhỏ đã học tập nữ công, trong phủ lại nuôi rất nhiều tú nương thêu thùa, những tú nương này tay nghề lại rất cao, rất tinh xảo, cũng không có địa vị gì đáng nói, đồ họ làm ra dùng làm bình phong, quạt, quần áo...
Có thể được chủ nhà tán thưởng vài câu chính là chuyện may mắn rồi.
Thực tế hơn, mấy cô nương học tập cầm kỳ thư họa ở bên ngoài còn có thể biểu hiện một phen, cái tài nữ có tên tuổi, sẽ có lợi hơn vài phần trong việc hôn nhân đại sự, có nũ công tốt còn có thể làm gì khác nữa sao?
Cũng không thể để một cô gái trẻ thêu khăn trước mặt người ngoài khi đang dự tiệc được.
Cái kia, những người khác khẳng định sẽ ở sau lưng nói thầm cười nhạo, chuyên đoạt việc làm của hạ nhân.
Ngay cả sư phụ dạy cô thêu, ở trong miệng muội muội cũng chỉ mạnh hơn những nô tài đã ký giấy bán thân chút ít.
Không nghĩ tới ngàn năm qua đi, tú nương lại có địa vị như thế.
Túc Miểu ngoài khiếp sợ, đối với "Hồng Kông" cũng tràn ngập tò mò, cô thậm chí nhịn không được mà suy đoán vị khách đến từ Hồng Kông kia đến cùng là người như thế nào.
Có thể để cho cô thêu tranh chân dung khoả thân, hiện tại cô quả là khó xử.
Cô còn quá xấu hổ khi nhìn kỹ thân thể mình, mỗi lần sờ n.g.ự.c hay những chỗ kín đáo khác khi tắm cô lại xấu hổ đến mức không biết để tay chân vào đâu, bây giờ để cô nhìn vào người khác, cảm thấy có chút kỳ quái.
“Chị Thái, chị để tôi suy nghĩ một chút.”