Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 80: Đến Cùng Là Làm Sao Vậy
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:36:23
Lượt xem: 52
Trong đại viện phố Ngô Đồng.
Hai nhà thương lượng tốt thời gian đính hôn là mười lăm tháng tám, sáng sớm Túc An liền ồn ào muốn đi cửa hàng xem váy đính hôn.
Liễu Ngọc Tú cùng Ngô Hồng Ngọc đều có chuyện bận rộn, ai cũng không rảnh đi cùng cô ta, liền cầm tiền cho Túc An nói cô ta chính mình đi mua.
Tâm tình Túc An rất tốt, mãi cho đến khi thấy số tiền mẹ Túc đưa. Thấy mẹ Túc chỉ đưa 100, nụ cười trên mặt Túc An dần dần biến mất..., 100 có thể làm cái gì?
Cả đời chỉ có lúc này đây, cô ta muốn nở mày nở mặt, thật hoàn mỹ.
Túc An đã mất cả một đêm để suy nghĩ về bộ quần áo và đôi giày mình mặc trong tiệc đính hôn.
Cô ta nghĩ, nhất định không mặc váy hồng và áo đỏ.
Cô ta muốn mặc váy cưới đẹp nhất, đi giày cao gót đẹp nhất, nhã nhặn nhất, còn mời cả người chụp ảnh.
Đợi cô ta già rồi, con cháu có thể chỉ vào ảnh chụp nói cho bạn bè trên mạng, ông bà của chúng năm đó thời thượng cỡ nào, đẹp mắt cỡ nào.
Tuy nhiên, tất cả những mong đợi của cô ta đã đột ngột kết thúc trước số tiền.
"Sao vậy con?" Liễu Ngọc Tú thấy cảm xúc của cô ta đột nhiên sa sút, vội hỏi.
Bà vừa nói, hai vợ chồng Túc Trì, Túc Vệ Quốc đều nhìn qua, mà ngay cả hai đứa nhỏ cũng tò mò mà nhìn chằm chằm vào cô ta. Túc An bị nhìn chằm chằm làm cho toàn thân không được tự nhiên, cô ta xiết chặt mười tờ đại đoàn kết, cười mỉa nói: "Mẹ, 100 có phải là có chút không đủ sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, cô ta tự bổ sung thêm: “Dì Dương chỉ có một người con trai duy nhất là Tưởng Lục, nhà chúng ta cùng Tưởng gia cũng không phải người bình thường, cho dù đính hôn cũng muốn làm cho thể diện…"
Cô ta tự nhận mình đã nói đến khéo đưa đẩy đúng mực, ai nghĩ Túc Vệ Quốc lại nổi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-80-den-cung-la-lam-sao-vay.html.]
"Đã đủ rồi!" Túc Vệ Quốc đem chiếc đũa đập mạnh trên bàn, trách mắng: "Con không phải là người bình thường thì là cái gì?"
Túc An không biết mình đã chạm vào vảy ngược của Túc Vệ Quốc ở đâu, cô ta rất không hiều: "Cha, cha cùng chú Tưởng đều là đoàn trưởng, tiệc đính hôn khách mời đến trong nhà đều là người có uy tín danh dự, con đây không phải muốn các người có thể nở mặt nở mũi sao?"
Ngô Hồng Ngọc bĩu môi, lặng lẽ cho Túc Trì liếc mắt một cái.
—— Em nói cô em gái này tâm nhãn cũng thật nhiều, không thành thật một chút a?
Túc Trì không lên tiếng, ánh mắt cảnh cáo nhìn vợ đang có chút hả hê, Ngô Hồng Ngọc tức giận đến dẫm chân anh dưới bàn.
Mặt Túc Vệ Quốc trầm xuống, mà ngay cả đáy mắt Liễu Ngọc Tú cũng nổi lên thất vọng, nhịn không được nói ra: "An An, con nghĩ như vậy là không được."
Túc An thấy mọi người dùng ánh mắt không đồng ý nhìn chính mình, trong lòng lại nén giận lại ủy khuất.
Làm sao vậy? Đến cùng là làm sao vậy?
Cô ta đã nói cái gì rồi, lại để cho bọn hắn dùng loại ánh mắt nhìn "Phạm nhân" này nhìn chính mình.
Cha cô ta là đoàn trưởng, anh cả ở chính quyền thành phố, anh hai ở viện nghiên cứu Tây Bắc, gia đình không phải người bình thường, người ra kẻ vào đều là tầng lớp khác nhau, cô ta chỉ nói thật, tại sao cô ta lại làm cho cha tức giận?
"Túc An, thế hệ trước đổ m.á.u hi sinh, là để cho con cao cao tại thượng, ngạo mạn vô lễ sao? Đến bây giờ con cũng không cảm giác được tư tưởng mình có vấn đề, con xem đây là xã hội xưa, con là đại tiểu thư nhà tư bản sao?"
Bệnh vặt khác Túc Vệ Quốc còn có thể dễ dàng tha thứ.
Nhưng đây là điều ông ấy không thích nhất.
Con gái có chút ít tâm tư không phải là chuyện xấu, nhưng nó lại vui vẻ lấy lý do "Vì người khác suy nghĩ", thay mình mưu cầu chỗ tốt, hết lần này tới lần khác thủ đoạn vụng về thô thiển, người hơi có chút kinh nghiệm đều có thể nhìn ra con bé nông cạn vô tri.
Càng làm cho ông thất vọng chính là, con bé lớn lên trong một gia đình không được sung túc, phải chịu nhiều khổ cực, nhưng lại không phát triển tính cách chịu đựng gian khổ và chịu khó làm việc mà ngược lại, con bé lại có một tư tưởng giai cấp tồi tệ.