Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 57:Người Hai Mặt.
Cập nhật lúc: 2024-09-20 23:02:32
Lượt xem: 67
Dương Mỹ Phụng càng chạy càng xa, Túc Miểu một đường đưa mắt nhìn, trên mặt phảng phất một mặt nạ hoàn.
Mặc cho ai nhìn, đều sẽ cảm giác được cô là một người đang lo lắng cho mẹ, rồi lại không có biện pháp với người mẹ ngoan cố của mình.
Đợi bóng lưng của Dương Mỹ Phụng biến mất ở đầu ngõ, Túc Miểu mới tâm sự nặng nề mà thu hồi ánh mắt trở về nhà.
Lúc cánh cửa khép lại, cái gì mà lo lắng, cái gì mà phát sầu toàn bộ đều biến mất.
Đôi lông mày rũ xuống thất vọng bỗng chốc nhướn lên đầy kiêu hãnh.
Cô hai tay chống nạnh, ánh mắt nhìn hướng ngoài tường, nhịn không được tự biên tự diễn: "Ai, trên đời này tại sao có thể có một người thông minh tuyệt đỉnh lại không ai sánh kịp như vậy chứ. Khuyến khích Dương Mỹ Phụng cùng tôi đấu? Còn kém xa lắm đây này."
Hết tự khen ngợi bản thân, Túc Miểu lại chắp tay trước ngực, trong miệng nói lẩm bẩm: "Cảm tạ xã hội mới, cảm ơn Phùng Vân Chi đã đẩy tôi xuống nước, A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai."
Chính mình thật sự là gặp hoạ được phúc.
Nếu ở Đại Thịnh, cô nào dám nói chuyện với người khác như vậy, gặp gỡ cường quyền cho tới bây giờ tuyệt đối chỉ có là thịt cá bên trên d.a.o thớt.
Đừng nói ở trước mặt phản kháng phu nhân, dù là nói chuyện riêng tư một mình, nếu bị tai mắt của phu nhân sắp xếp ở bên cạnh mình biết được, ngày hôm sau phu nhân liền có thể phạt cô.
Đến lấy cớ cũng không cần, chỉ một câu "Cô gái phải có đức hạnh mới tìm được nhà chồng tốt", liền đuổi cô đến nhà thờ tổ ở bên trong cùng bài vị làm bạn.
Nếu như cô không phục, dám đối mặt khiêu chiến quyền uy của đương gia chủ mẫu, chỉ sợ ngày hôm sau, ah, không, vào lúc ban đêm đã bị chiếu rách bọc lại ném vào bãi tha ma.
Chết còn không yên, còn bị gán cho tội danh "bỏ trốn theo đàn ông" hoặc là "Đột nhiên phát bệnh nặng c.h.ế.t bất đắc kỳ tử".
Tưởng tượng như vậy, hận ý của Túc Miểu đối với Phùng Vân Chi cũng giảm đi không ít.
Vừa nghĩ tới chính mình ở ngàn năm sau tiêu d.a.o khoái hoạt, thời gian trôi qua thật có tư có vị, Phùng Vân Chi còn bị vây ở Đại Thịnh nhận lấy lễ giáo ăn thịt người, Túc Miểu rất khó mà không nhìn có chút hả hê, không khỏi khặc khặc cười ra tiếng.
"Cười ngốc gì vậy?"
Hàn Lặc thấy cô thật lâu không trở về, lo lắng Dương Mỹ Phụng lại làm ra chuyện gì, vội vàng đi ra ngoài tìm cô. Không nghĩ tới cô nhóc ở kia chống nạnh ngẩng đầu, đứng dưới ánh mặt trời mà cười ngớ ngẩn.
Bộ dáng ngốc nghếch ngơ ngác đấy, hoàn toàn nhìn không ra 10 phút trước còn đấu môi hợp lưỡi, thật không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-57nguoi-hai-mat.html.]
Chả trách có tiếng là người hai mặt.
Cô gái nhỏ của anh tất nhiên sẽ có nhiều hơn hai mặt, anh nghĩ, sẽ không bao giờ có ai như cô, vừa xảo quyệt lại đơn thuần, đã bạc tình bạc nghĩa lại mềm lòng.
Túc Miểu tức giận liếc anh: "Tôi cam tâm tình nguyện, anh có ý kiến gì không?"
Hàn Lặc: "Bà cô ơi, tôi nào dám!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng rồi, sao còn chưa có đến văn phòng thành phố đi làm?" Ngoại trừ tết nguyên đán, tết âm lịch, ngày mồng một tháng năm, các ngày lễ lớn, bất kể là đơn vị hay là nhà xưởng, bình thường đều không có ngày nghỉ.
Chỗ nào có nhiều thời gian như vậy lại để cho cô ngốc trong nhà kéo dài công việc.
Nói đến công tác, Túc Miểu cũng cảm thấy kỳ quái.
Cô nghĩ nghĩ, không quá xác định mà hỏi thăm: "Nếu như tôi không đến đơn vị công tác điền hồ sơ..., có phải là tôi vẫn không phải công nhân trong đơn vị?"
Hôm qua cô đem bức thêu cô gái chúc thọ đồ đưa qua, liền đến văn phòng ở phố Ngô Đồng.
Lúc ấy văn phòng chỉ có một cô gái trẻ tuổi, nghe được chính mình là tới đưa tin đấy, không chút suy nghĩ đã để cho cô về nhà trước, đợi chủ nhiệm đi công tác trở về cô ấy sẽ đi qua đưa tin.
Những ngày này Túc Miểu mặc dù nhìn không ít sách, nhỏ như sách thưởng thức, lớn như sách pháp luật điều lệ, những cái này cô mơ hồ đều biết. Nhưng cụ thể quá trình một người mới tới đơn vị đưa tin là như thế nào, cô thật sự không rõ ràng lắm, cũng không có cách nào biết được.
Tất nhiên, cô có thể trở về đại viện tìm ba mẹ.
Nhưng Túc Miểu không muốn.
Cô không thể ỷ vào việc ba mẹ đối với nguyên thân còn sót lại cảm tình, chuyện gì cũng tìm tới cửa.
Thực làm như vậy rồi, đừng nói Túc An cảm thấy cô có lòng xấu, đến chính cô cũng xem thường chính mình.
Bất quá, Túc Miểu mặc dù nhất thời không hiểu chuyện gì ẩn ở bên trong đó, nhưng cô gái kia lập tức trở mặt, cô đã cảm nhận được chút ít bất thường.
"Văn phòng thành phố không phải là giải quyết các tranh chấp của mấy người hàng xóm sao, thỉnh thoảng cho bọn họ học một khoá tư tưởng sao? Như thế nào còn phải đi công tác ah."
Hàn Lặc trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Em xác định không nghe sai, cô ta nói ra như vậy?"
Túc Miểu gật đầu.
Hàn Lặc không nói chuyện.