Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 53:Lát Nữa Hãy Xem Tôi Đây.
Cập nhật lúc: 2024-09-20 23:02:27
Lượt xem: 53
Trong sân, mười mấy người công nhân ăn mặc áo ba lỗ mang theo mũ rơm vẫn còn tăng ca làm việc, tường vây dựa vào phòng bên nhà số 12 toàn bộ bị hủy đi, đang dựng mái hiên bằng gỗ.
Nhìn thấy chủ nhà đi vào, quản đốc đặt ống phun mực trong tay xuống: “Ông chủ Hàn.”
Hàn Lặc gật gật đầu: "Các người cứ làm việc của mình đi." Dứt lời, trực tiếp đem cái thang dưới mái hiên phòng chính đến bên tường.
Ông chủ thầu sờ sau gáy thầm lẩm bẩm, ông chủ Hàn này có sở thích thật đặc biệt, hoá ra là thích trèo tường? ? ?
Chẳng lẽ là biết chủ nhân nhà bên cạnh sao? Cũng không biết bên cạnh có cần cải tạo sân nhỏ hay không, như vậy các anh em lại có thể nhận được một đơn việc rồi.
Trong lúc trầm tư, hắn búng miếng gỗ, từ khóe mắt vô tình liếc nhìn con đường rải sỏi dành riêng gần bậc thang, và chợt nhận ra.
Khó trách bản thiết kế bỏ thêm một đường đá không hiểu nổi, bức tường chỗ vườn hoa còn cố ý để ra 2m khe hở.
Lúc ấy bọn hắn nhìn hồi lâu, cũng không hiểu được ông chủ Hàn vì sao lại muốn quy hoạch ra một đầu đường mòn chạy thẳng tới tường vây như vậy, còn suy đoán có phải là muốn ngắm cảnh được tạo hình trên tường hay không, hoá ra đây là ý mở một cánh cửa, trực tiếp thông đến căn nhà bên cạnh sao?
Hàn Lặc không biết mấy người công nhân đang lén oán thầm anh.
Anh mới từ trên tường thò cái đầu ra, liền đụng vào một đôi mắt trong veo lóng lánh nước.
Hàn Lặc: ". . ."
Túc Miểu: ". . ."
Cũng rất đột ngột, rất xấu hổ.
Hàn Lặc: "Em tại sao lại ngồi ở chỗ này?"
Túc Miểu: "Anh tại sao lại leo tường?"
Hai người trăm miệng một lời, biểu cảm rất giống nhau.
Vốn là kinh ngạc, rồi sau đó lại xấu hổ cười cười, cuối cùng hóa thành thoải mái.
Túc Miểu ngồi ở dưới cây hoa quế, cách bức tường có chừng 4~5m, lúc này đột nhiên một cơn gió thổi qua, cô nhìn thấy rõ ràng gió thổi vào một đám tóc trên trán của Hàn Lặc.
Cái thời đại này mấy người đàn ông con trai hình như đều yêu tha thiết bản đầu đinh, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Lặc anh ấy cũng đã như thế, lúc này cũng dài ra không ít, là kiểu tóc ngắn bình thường rồi.
Túc Miểu nhìn cơn gió đem mái tóc ngắn của anh nhấc lên, trên ót lộ ra óng ánh mồ hôi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đón lấy ánh mặt trời chói mắt, ánh sáng rừng rực, vừa liếc mắt nhìn, tựa như ánh sáng rực rỡ đó đã rơi thẳng vào trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-53lat-nua-hay-xem-toi-day.html.]
A..., thật là đẹp trai!
"Anh nên xuống ah." Túc Miểu đột nhiên mở miệng: "Trên tường nóng như vậy, anh nằm sấp trên đó không thấy nóng sao?" Cô có cây che nắng, vẫn cảm giác được sức nóng đây này.
"Giống như hơi nóng." Hàn Lặc thanh âm trong sáng, mặt mày mỉm cười.
Câu nói hời hợt mà phối hợp với cái đầu đầy mồ hôi của anh, thật sự làm cho người ta bật cười. Túc Miểu sửng sốt một chút, khóe miệng bất giác cong lên, con ngươi sáng ngời, cảm giác thật tốt khi không cãi nhau.
Cô tuyệt không thích lời nói lạnh nhạt của anh, vẫn là Hàn Lặc cười hì hì mới tốt.
"…Cái kia, tôi…" Túc Miểu ánh mắt d.a.o động, nho nhỏ âm thanh hỏi: "…Anh không tức giận sao?"
Hàn Lặc từ trên tường nhảy xuống, hai tay chống trên mặt đất giảm xóc.
Anh phủi phủi bụi đất trên bàn tay rồi đi về phía Túc Miểu, tùy ý ngồi xuống trên ghế đá: "Tôi không có giận em."
Túc Miểu trợn tròn mắt: "Gạt người!"
Hàn Lặc lặng yên trong chốc lát, nói ra: "Thật sự, chỉ là đàn ông ai cũng có tâm tư đố kị."
Dưới sự ghen tị, sẽ đả thương người khác không ít. Mấy ngày nay anh tránh Túc Miểu, thực sự không phải là muốn bỏ cuộc, mà là cảm xúc u ám lắng đọng trong lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được một cách rõ ràng, tình yêu là căn bệnh không có thuốc nào cứu được.
Lại dễ dàng làm cho người ta hoàn toàn thay đổi.
Túc Miểu nghẹn họng, trên mặt lại bắt đầu nóng lên, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có cái gì mà ghen ghét đấy, những người kia lớn lên là cái dạng gì tôi cũng không nhớ rõ."
Nửa câu sau càng nói càng nhỏ, Hàn Lặc không nghe được rõ ràng.
Anh không quên lý do thúc đẩy anh phải tới gặp cô, lúc này đem chuyện Xa Mãn Đồng cùng Dương Mỹ Phụng muốn dùng khổ nhục kế tính toán cô nói ra.
Hàn Lặc: "Nghĩ kỹ sẽ ứng đối như thế nào rồi sao?"
Túc Miểu bị anh hỏi lại ngẩn người, cần phải ứng đối như thế nào, không để ý tới không được sao?
Trong lòng cô nghĩ như vậy, ngoài miệng liền trực tiếp nói, có Hàn Lặc ở đây, cô chưa từng che dấu ý nghĩ của mình.
Hàn Lặc: "Có ít người có thói quen sẽ càn quấy, còn am hiểu kích động dư luận, bọn hắn sẽ trắng trợn rêu rao nhân phẩm của em, đối với cha mẹ bất hiếu, đối với em trai vô tình. Con người là sinh vật rất dễ dàng bị người khác làm ảnh hưởng đến cái nhìn, đem em nói thành bạc tình bạc nghĩa, lúc đó cho dù người ngoài không ý kiến gì, bọn hắn cũng sẽ trong tiềm thức mà cô lập em."
Túc Miểu liền hiểu được ý tứ của anh.
Cô nghĩ nghĩ, dí dỏm mà nháy mắt: "Trong chốc lát hãy xem tôi đây."