Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 51:Theo Đuổi Vợ.
Cập nhật lúc: 2024-09-20 23:02:24
Lượt xem: 61
Xa Mãn Đồng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Dương Mỹ Phụng.
"... Không có khả năng." Dương Mỹ Phụng co rúm lại thoáng một phát, âm thanh phàn nàn dần dần biến mất. Bà ta cầu khẩn mà nhìn về phía Xa Mãn Đồng, cầu xin tha thứ trong im lặng.
Xa Mãn Đồng lại trừng bà ta, ánh mắt ngoan lệ.
Đợi Túc An nhìn qua, hai mắt đục ngầu nhất thời như bị mài đi gai nhọn góc cạnh, lại là một bộ dạng "Người thành thật": "Ngũ nha đầu, cô ta không phải là người hiếu thuận, hơn nữa ta và thím cô chưa từng nuôi cô ta một ngày nào, về sau cũng có người đ.â.m chọc cột sống của cô ta, nhưng cô là chúng ta vất vất vả vả nuôi lớn đấy, Hồng Vĩ lại một mực rất thích người chị như cô, cô nói một chút, việc này làm thế nào mới tốt?"
Chỉ cần xuất tiền cho con trai bảo bối của ông ta chọn trường học, Xa Mãn Đồng cũng không để ý người này là Túc Miểu hay là Túc An.
Nếu như hai người đều có thể vì trong nhà mà cống hiến, vậy là tốt nhất.
Túc An nghẹn một bụng khí, Xa Hồng Vĩ thích cô ta?
Vân Mộng Hạ Vũ
Ha ha, ha ha, ha ha, phi! !
Xa Hồng Vĩ bị đôi vợ chồng này chiều đến trở thành đầu óc tối dạ, thực sự nghĩ rằng mấy người chị gái tất nhiên nên vì hắn làm trâu làm ngựa, đối với ai cũng la lối om sòm, cái này gọi là thích?
Thật sự là khoác lác không cần chuẩn bị bản thảo.
Túc An: "Tôi cũng không phải thần tiên, nào có biện pháp. Các ngươi tìm tôi cũng vô dụng, tôi vừa quay lại Túc gia, căn bản không thể cầm ra nhiều tiền như vậy." Nói đến chỗ này, Túc An dừng lại một chút, không khách khí châm chọc nói: "Ngày tôi rời đi các người còn tìm cha tôi đòi 500 đồng, không lại nhanh như vậy đã quên a?"
Người như Dương Mỹ Phụng tính toán chi li như vậy, khắp nơi đều muốn chiếm tiện nghi người khác, sẽ không còn tiền sao?
Cô ta cũng không tin sổ tiết kiệm của Xa gia đến mấy trăm đồng cũng không có.
Dù sao cô ta cũng không nợ Xa gia.
Nếu như không phải sợ bị người ta nhìn thấy cô ta cùng cha mẹ nuôi đứng một chỗ, sợ Tưởng Cầm cười cợt cô ta, cô ta căn bản sẽ không nghe bọn hắn nói nhảm nhiều như vậy.
"Các người có bất kỳ khó khăn gì có lẽ nên tìm Túc Miểu, mà không phải tôi, tôi đối với các người không có bất kỳ nghĩa vụ gì."
Túc An nói tiếp: "Túc Miểu ở hẻm số 12, ngõ Văn Hóa. Ah, các người khả năng không biết, mẹ tôi ngoại trừ đem phòng ở sang tên cho cô ta, lại cho cô ta một khoản tiền, cụ thể bao nhiêu tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi đoán, đủ cho Hồng Vĩ đi học a."
Vứt ra những lời này, cô ta không thèm để ý tới hai người nữa, tự mình rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-51theo-duoi-vo.html.]
"Mãn Đồng, cái này, chúng ta hiện tại liền đi tìm cái con nhóc kia?"
Xa Mãn Đồng bình tĩnh nhìn bà ta, Dương Mỹ Phụng đứng tại chỗ khẽ run rẩy, còn kém nước quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Bà ta nhanh chóng ôm chặt cánh tay đầy cơ bắp của Xa Mãn Đồng, nhỏ giọng cầu khẩn: "Tôi, tôi hôm nay không có nói xằng bậy ah, ông đừng đánh tôi..."
Xa Mãn Đồng hiếm khi lại không tức giận, bàn tay thô ráp vuốt hai má của Dương Mỹ Phụng đôi má, chậm rãi dùng sức, thẳng đến khi đem mặt của bà ta véo đến biến hình, mới không nhanh không chậm nói ra: "Tôi cũng không muốn đánh bà, nhưng nếu như bà bị một chút vết thương da thịt liền có thể vào ở căn nhà trong ngõ Văn Hóa, về sau còn có cơ hội đem tôi cùng con trai cũng mang đi qua, bà nguyện ý sao?"
Dương Mỹ Phụng lạnh run, nhưng nghĩ đến khuôn mặt tràn đầy chờ mong được nhập của con trai, vẫn là kiên định gật gật đầu.
...
Mấy tiếng kêu đau đớn qua đi, Xa Mãn Đồng dẫn đầu đi ra công viên, Dương Mỹ Phụng khóe miệng đổ máu, khóe mắt sưng lên, thất tha thất thểu đi theo phía sau ông ta.
Không đến 10m xa bên hồ, cây ngô đồng cực lớn che khuất thân ảnh của bọn họ.
Hai người thanh niên trẻ tuổi đang nhàn nhã thả câu.
"Ài, cậu đi đâu?"
"Có việc, tôi đi về trước."
Thẩm Mãnh gãi gãi cái đầu đinh, đối với Hàn Lặc vẫn im lặng. Gần đây không biết phát bệnh thần kinh gì, dắt hắn đi câu cá ba ngày, câu cá thì câu cá a, coi như hun đúc tình cảm anh em rồi.
Nhưng vị đại ca này lại không đi theo con đường thông thường, không phải học cái người họ Khương kia, thật đúng là đưa móc câu đến.
"Ai, còn cần câu cùng thùng của cậu, chờ tôi một chút ah."
Hàn Lặc cũng không quay đầu lại: "Trước cứ thả ở chỗ ấy."
Thẩm Mãnh: "Hắc, đến cùng có chuyện gì mà gấp gáp như vậy à?"
Để đó mấy chục vạn không thèm quan tâm, cũng chưa từng thấy hắn gấp thành như vậy, đây là làm sao vậy?
Hàn Lặc câu môi: "Theo đuổi vợ, cậu không hiểu."
Thẩm Mãnh: ...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thẩm Mãnh: lão tử lần sau lại nói cùng ngươi! !